Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Đối với vết thương trên mặt mình, Dương Húc Minh tỏ ra dửng dưng, nhưng Ứng Tư Tuyết thì lại hoàn toàn không bình tĩnh được.
Cô nàng khẩn trương đi tới, nhìn chăm chăm vào gương mặt máu me kinh dị của Dương Húc Minh, quan tâm hỏi:
- Mặt của anh… Bị con mèo cào rách tè le rồi! Vết thương như vậy có khi nào bị trúng thi độc hay không?
Vẻ mặt Ứng Tư Tuyết biểu thị lo lắng đến phát khóc.
- .... Chắc không có đâu! - Dương Húc Minh nói – Con mèo chỉ là lệ quỷ chứ không phải cương thi, lấy đâu ra thi độc?
Ứng Tư Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
- Vậy hả? Thế thì tốt quá rồi!
Dương Húc Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái đang kề sát mình, bối rối ho khan một tiếng.
- Hiện tại hai con lệ quỷ đã giải quyết xong, em coi như an toàn rồi. Cho nên anh cũng hết việc… Uhm, Ứng tiểu thư, anh giờ phải trở về nhà, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Dương Húc Minh muốn nhanh chóng về nhà, lôi Sát phụ kiếm ra hỏi oan hồn của gã Tôn Hưng Diệu xem như vầy đã tính là hoàn thành nhiệm vụ chưa. Để hắn còn đòi thù lao mà cha con gã đã hứa hẹn chứ!
Ứng Tư Tuyết vẻ mặt luyến tiếc nói
- Anh Minh…. Cái này… Anh đi rời đi nhanh như vậy sao?
Cô gái lắc đầu
- Không được, nếu có đi thì anh cũng phải chờ chút xíu. Trên mặt anh toàn là máu, để em xử lý vết thương cho anh xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1152822/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.