Dịch: Doãn Đại Hiệp Nhóm dịch: Vô Sĩ Bóng tối, dường như có thể tăng cường thính giác cho con người. Hoặc có thể nói, sau khi mất đi đôi mắt, đại não sẽ đem sự tập trung chú ý chuyển dời đến tai. Dương Húc Minh đứng ở góc tây nam phòng khách, trên mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào. Hắn cảm giác tai của hắn dường như nghe rõ hơn. Tiếng xe cộ ở đường cái phía xa vậy mà có thể nghe được, Dương Húc Minh còn nghe loáng thoáng tiếng hát từ một quán karaoke gần đó. Ừm, hình như là bài “Hồn về nơi đâu”. Trong bóng tối lặng yên không một tiếng động, dường như toàn bộ thế giới đều ngủ say. Nhưng ai dám khẳng định đêm nay, thật sự tất cả mọi người đang ngủ hay không... Thời gian chậm rãi trôi qua. Dương Húc Minh bịt mắt, cảm giác thế giới chìm trong bóng tối từng chút một. Cánh cửa phòng ngủ của hắn bị Lý Tử phá hỏng tối qua, nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Dù sao tối nay chỉ được khép hờ, không cần khóa cửa. Trong bóng tối, Dương Húc Minh đứng trong yên lặng, cảm giác thời gian trôi qua từng giây từng phút. Đúng mười hai giờ, điện thoại trong túi áo hắn rung nhè nhẹ. Đó là báo thức Dương Húc Minh cài từ trước. Nhấn tắt đồng hồ báo thức, Dương Húc Minh lấy ra nến đỏ. Tay trái cầm nến đỏ, tay phải cầm cành liễu, Dương Húc Minh bắt đầu chờ đợi. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, khi qua thời điểm nửa đêm mười hai giờ, dường như cả phòng khách trở nên lạnh lẽo, âm trầm thêm rất nhiều. Những âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất. Tiếng hát karaoke biến mất. Tiếng xe cộ nơi con đường xa xa cũng không còn. Dương Húc Minh cuối cùng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì bên ngoài. Giống như trong tích tắc, toàn bộ thế giới chìm vào im ắng tĩnh mịch. Giống như... Hắn đã vượt qua một cái giới hạn không thể chạm tới, tiến vào một thế giới khác. Mặt không đổi sắc, Dương Húc Minh im lặng nắm chặt cành liễu ở trong tay. Trong bóng tối, hắn không biết đã chờ đợi bao lâu. Yên lặng rất lâu, cuối cùng một âm thanh quỷ dị vang lên. Tí…. Tách…. Tí…. Tách… Trong toilet, âm thanh nước nhỏ giọt vang lên đột ngột. Trong bóng đêm, tiếng vang thanh thúy truyền ra làm Dương Húc Minh thấy rờn rợn. Hắn có thể khẳng định hắn không hề động vào vòi nước toilet. Vậy tại sao bây giờ lại đột nhiên vang lên tiếng nước nhỏ giọt? Hắn đứng im, chờ đợi trong chốc lát. Tiếng nước nhỏ giọt rất nhanh biến mất. Trong toilet lại vang lên tiếng bước chân chậm chạp, nặng nề. Âm thanh nghe giống như tiếng của một người mập mạp béo phì đi trên mặt đất. Nghe được âm thanh này, tự nhiên Dương Húc Minh thở chậm lại. Quả nhiên Trành quỷ từ trong toilet đi ra? Dương Húc Minh bắt đầu chờ đợi. Không lâu sau, trong toilet truyền đến tiếng chuyển động tay nắm cửa. Nhưng rất đáng tiếc, Dương Húc Minh đã dùng chìa khoá khóa toilet lại. Không có chìa khoá thì không có cách nào mở ra cánh cửa này. Dương Húc Minh muốn thử một chút, con Trành quỷ này mở cánh cửa ra như thế nào. Từ lúc hắn gặp quỷ đến bây giờ, con nào con nấy đều không có khả năng đi xuyên tường. Con Trành quỷ này hình như cũng không có. Vậy thử khóa cửa lại, nó làm thế nào để đi ra? Một giây sau, một tiếng vang thật lớn trong toilet truyền đến. Ầm… ầm! Âm thanh chói tai cùng với chấn động mãnh liệt vang lên. Con Trành quỷ này lại lao vào cửa! Đứng tại góc tây nam phòng khách, Dương Húc Minh rất bình tĩnh. Cái phản ứng này, nằm trong dự đoán của hắn. Hắn đang suy nghĩ, nếu như trành quỷ chỉ có thể đập cửa mà nói, liệu có thể dựa vào một cái cửa to lớn rắn chắc hoặc một cái phòng hoàn toàn kín mít đem nó vây khốn? Rất nhanh, đã có câu trả lời. Ầm ầm ầm ầm -- ầm ầm – Trong bóng tối, âm thanh va chạm mạnh vang lên mấy lần liên tiếp. Sau đó, âm thanh kẽo kẹt nhẹ vang lên, cửa toilet đã mở ra. Cửa không bị phá hỏng, cũng không hề dùng chìa khoá, đối phương chỉ vẻn vẹn húc như trâu húc mả mấy lần, cửa toilet đã tự động mở rồi? Đây là nguyên lý gì? Phim Ấn Độ à? Trong lòng Dương Húc Minh thấy chút rét lạnh. Quả nhiên, không thể lấy lẽ thường đối với quỷ được. Thân thể của hắn dán chặt lấy góc tường, chờ đợi hành động tiếp theo của Trành quỷ. Trong bóng tối, tiếng bước chân chậm chạp nặng nề lại vang lên. Đi thẳng đến phòng ngủ của Dương Húc Minh. Phía phòng ngủ của hắn, truyền ra tiếng gõ cửa. Nhưng mà đêm nay phòng ngủ không khóa trái, thậm chí không đóng lại, chỉ là khép hờ. Thế nên, Dương Húc Minh nghe được rõ ràng tiếng cánh cửa chuyển động chậm rãi, kẽo kẹt. Rất hiển nhiên, trành quỷ gõ cửa, khiến cho cửa phòng ngủ mở ra. Trong bóng tối, yên lặng hồi lâu. Trành quỷ đứng bên ngoài phòng ngủ, dường như không hành động. Hoặc là, nó đang suy nghĩ vì sao cửa tự mình mở ra? Dương Húc Minh không nôn nóng, vẫn tỉnh táo chờ đợi như cũ. Không biết bầu không khí quỷ dị trôi qua bao lâu, cuối cùng vang lên tiếng bước chân. Nhưng tiếng bước chân kia không hướng vào phía trong phòng ngủ, mà lại đi thẳng ra phòng khách! Tiếng bước chân rất nhanh! Căn bản không chậm chạp giống như lúc trước, quả thật như hai người khác nhau! Gần như không đến hai giây, tiếng bước chân kia đã vọt vào trong phòng khách. Đứng tại chỗ, Dương Húc Minh bỗng nhiên nín thở, vô thức nắm chặt cành liễu ở trong tay. Con Trành quỷ này... Phát hiện ra hắn rồi? @BsChien ơi cứu Minh. Chẳng lẽ cách « Sinh Tử Lục » bày cho cũng không có tác dụng? Không lừa được Trành quỷ? Hắn gắt gao dán lưng vào tường, toàn thân căng cứng. Bây giờ đứng trong góc phòng khách, xung quanh Dương Húc Minh cực kỳ trống trải. Ngoại trừ một mảnh vải đỏ che mắt, người hắn không có bất kỳ cái gì che chắn. Nếu có người nào đi vào phòng khách, liếc mắt là có thể nhìn thấy hắn ngay. Trong màn đêm đen đặc, Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, có chút khẩn trương. Giờ này tỷ @Cua Đá, huynh đệ @VoMenh đang ở đâu mà không đến cứu hắn. Con Trành quỷ này... Đã phát hiện ra hắn rồi? Tai Dương Húc Minh muốn lắng nghe động tác tiếp theo của Trành Quỷ. Nhưng mà hắn thất bại. Sau khi tiếng bước chân kia tiến vào phòng khách, liền hoàn toàn biến mất, không biết đi đâu. Hoặc là, đối phương đứng tại chỗ động bất động? Trong phòng lần nữa rơi vào tĩnh mịch, an tĩnh chỉ đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của Dương Húc Minh. Nhưng mà càng yên tĩnh như vậy, Dương Húc Minh lại càng bất an. Con Trành quỷ đang làm cái gì? Đang nhìn hắn? Vì sao âm thanh đột nhiên biến mất? Liệu con Trành quỷ đã đến sát người hắn, đối diện nhìn hắn chằm chằm? Hoặc là đối phương đã lặng yên vươn cái tay trắng bệch, duỗi đến phía hắn? Thời gian tiếp tục an tĩnh càng lâu, Dương Húc Minh càng thấy bất an. Hắn cảm giác giống như đang một thân một mình đứng ở giữa đồng không mông quạnh, bốn phương tám hướng đều là những con mắt quỷ dị nhìn hắn chằm chằm. Hắn đã sởn hết gai ốc, nổi cả da gà. Không phải vì lạnh, mà vì cảm thấy thứ gì đó rất tàn ác khiến người ta sợ hãi. Rốt cuộc con Trành quỷ này đang làm clgt?! Tim Dương Húc Minh đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhịp tim quá nhanh khiến hơi thở của hắn bắt đầu hỗn loạn, đồng thời bắt đầu quấy nhiễu hai tai của hắn. Dương Húc Minh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, muốn bình tĩnh lại, tạm thời nín thở để nghe được rõ ràng hơn. Nhưng ngay khi Dương Húc Minh vừa nín thở, trong bóng tối tiếng hít thở cũng không hề dừng lại, vẫn quanh quẩn bên tai hắn như cũ. Ở ngay bên cạnh hắn! Gần trong gang tấc! Tim Dương Húc Minh, xém chút chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Con Trành quỷ kia đang đứng ở bên cạnh hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]