Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ngày mai là buổi phát biểu về cuộc sống vườn trường. Mấy sư tỷ khóa trên bảo là quãng thời gian đại học là giai đoạn để rèn luyện năng lực bản thân.Thế nhưng, mấy chị em cùng phòng lại không có hứng với đều đó nên mình đi một mình vậy.
Mình hơi sợ.Đó giờ có đứng phát biểu trên sân khấu bao giờ đâu, nhỡ mình làm không tốt thì sao? Run quá, giá như mình không bị cà lăm, giá như mình có thể nói chuyện trôi chảy!
Đọc xong trang này, Dương Húc Minh thẫn thờ. Hắn đọc tiếp. Bỗng nhiên, hình ảnh tựa như có một sự thay đổi mờ mịt nào đó.
Trong thoáng chốc, dường như hắn nhìn thấy có một đôi tay tái nhợt từ trong quyển nhật ký mọc ra ngoài. Một đôi tay tím tái của người chết chụp lấy cổ tay của hắn.
Một cảm giác lạnh băng lan xuống toàn thân, nhưng Dương Húc Minh chỉ ngạc nhiên đón nhận, không hề phản kháng lại. Sắc mặt của hắn càng lúc càng đờ đẫn, ánh mắt vô thần. Cuối cùng, hình ảnh hiện ra trước mắt hắn thay đổi. Hắn thấy mình đang ngồi trong lớp học tại trường, bên ngoài cửa sổ là mưa bay lất phất.
Bên trong căn phòng, một vài học sinh đang ngồi tán gẫu. Một vài chị cả của khóa trên đang ngồi tại hai hàng ghế đầu, đặt câu hỏi khảo hạch một bạn học đang đứng trên bục giảng.
Hình ảnh này quen thuộc quá. Dương Húc Minh quay ngang, nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cạnh.
Thế nhưng, cô gái đó cúi đầu thật thấp, mái tóc dài che kín mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1152742/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.