Dịch giả: BsChien Biên: VoMenh Cuộc đời Tiểu Vũ rõ ràng không phải hạnh phúc mỹ mãn gì, cũng không phải là một ký ức sung sướng. Dương Húc Minh chỉ cảm thấy lòng mình trầm xuống, một cảm giác phiền muộn thương xót dâng trào. Vì sao đêm qua hắn lại mơ đến sự tình gia đình họ Tưởng? Vong hồn chị em Tiểu Vũ Hân Nhi đã được siêu độ, hai cô bé đáng lẽ đã rời đi mới đúng. Hay là trước khi rời đi vĩnh viễn, Tiểu Vũ đến báo mộng cho Dương Húc Minh biết tất cả những sự việc phát sinh trong gia đình, để trên đời này ít nhất vẫn còn một người hiểu cho những bi thương đau khổ mà cả nhà họ đã phải trải qua? Dương Húc Minh đứng dậy, kéo màn cửa. Ánh mặt trời ấm áp tràn vào căn phòng, hắn mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành rồi thở mạnh như muốn đẩy hết những cảm xúc tiêu cực trong nội tâm ra ngoài. Một lát sau Dương Húc Minh khép cửa sổ lại, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên kêu vang “Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên dọa Dương Húc Minh nhảy dựng. Má ơi, có khi nào Lý Tử lại nhắn tin đến? Mình còn chưa đi ra ngoài cơ mà! Nhưng khi hắn cầm điện thoại lên thì phát hiện không phải là có tin nhắn đến, mà là Vương Trấn gọi điện thoại. Không biết giữa trưa cảnh sát gọi điện có việc gì? Dương Húc Minh bấm nút nghe: - Vương ca? Tìm em có chuyện gì không? Nghe tiếng bên phía Vương đại ca có vẻ ồn ào, anh đang ở nhà hàng hả? Tiếng Vương Trấn trả lời bập bõm lẫn trong tiếng ồn, hẳn là vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại cho hắn: - Cậu em có ở nhà không hả? - Có em đang ở nhà đây. Sao vậy ạ? Vương ca lại muốn đến nhà em chơi à? - Không cần không cần! Anh nói luôn qua điện thoại cho cậu em – Vương Trấn nhồm nhoàm nói – Sáng sớm hôm nay có một nhân viên khách sạn Song Long được phát hiện ra đã chết ở trong phòng chung cư mà bà ta đang ở trọ. Bên pháp y đã kiểm tra thi thể, trước mắt nhận định là nguyên nhân chết do bị cảm dẫn tới viêm phổi. Chúng ta điều tra sơ qua thì phát hiện ra cậu em hôm qua có tìm gặp bà nhân viên này… Cậu đi khách sạn Song Long làm gì? - Nhân viên bị chết tên là Cố Nguyệt Nga hả? - Dương Húc Minh hỏi - Không sai, chính là bà ấy – Vương Trấn nói – Hôm qua cậu em gặp bà ta có phát hiện thấy gì bất thường không? Chúng ta đã xét hỏi kỹ, những đồng nghiệp làm cùng khách sạn cho biết nạn nhân trước đó không hề có triệu chứng cảm mạo gì, thế mà đêm qua đột nhiên chết luôn, nghĩ cũng thật quái lạ. - Cái này... - Dương Húc Minh nói – Hình như hôm qua em thấy hành vi bà ấy có chút không bình thường! - Như thế nào? - Hôm qua khi em đi tìm bà ấy, ban đầu bà ấy còn rất bình thường. Đến khi em hỏi bà ta có phải bà ta biết bói toán coi số mệnh hay không, đột nhiên bà ta nổi khủng lên, nói em cái gì mà “Quỷ họ Tưởng… Tưởng gia quỷ muốn giết bà ấy… Rồi sau đó đuổi em đi. Dương Húc Minh gần như là nói thật câu chuyện lúc gặp Cố Nguyệt Nga lần đầu. Vương Trấn nghe xong, lời nói có vẻ hoang mang: - Quỷ họ Tưởng? Tưởng gia? Tưởng gia nào? - Em cũng không rõ lắm, có thể là gia đình họ Tưởng ở Song Dát trấn - Dương Húc Minh giọng ngây thơ thật thà đáp – Em nghe nói ở Song Dát có một căn nhà màu đỏ, cả gia đình họ Tưởng sống trong đó đều mất tích hết. Còn nghe nói rằng bà Cố Nguyệt Nga này trước đây thường xuyên đến coi bói cho nhà đó… Vương Trấn cảm thấy hơi rối: - Cậu em lại đi Song Dát làm gì? - Em tìm người giúp đỡ ạ! Vương ca quên rồi hay sao, gần đây em thường xuyên nằm mơ thấy bạn gái em, em nghi ngờ là cô ấy bị chết oan ức không nhắm mắt nên đã biến thành Lệ quỷ, thậm chí còn tìm về để giết em nữa! Rồi em lên diễn đàn hỏi coi có ai biết xem bói gọi hồn trục vong gì không để giúp đỡ em! Em thấy mấy vị nói về câu chuyện ở Song Dát trấn có căn nhà màu đỏ mất tích bốn người, ban đêm truyền ra tiếng vong hồn than khóc, em mới đi Song Dát hỏi thì được người dân ở đó giới thiệu bà đồng cốt Cố Nguyệt Nga, bà này trước đây có coi bói lên đồng cho chính gia đình họ Tưởng đó. Thế là em mới đi tìm bà Cố để nhờ bói giùm xem chuyện gì xảy ra với bạn gái Lý Tử của em thôi! Nghe Dương Húc Minh giải thích, Vương Trấn im lặng không biết nói gì... - Cậu em thanh niên trí thức thời đại nào rồi mà còn tin ba cái chuyện ma quỷ vong hồn này nữa. Thật đúng là mê tín dị đoan. - Nhưng mà chính xác là đêm nào em cũng mơ đến Lý Tử, em cảm giác cô ấy rất oán hận, không khéo sẽ còn trở về giết em nữa đấy! - Thôi thôi anh đề nghị cậu em đi tìm một bác sĩ tâm lý khám xem – Vương Trấn bất đắc dĩ nói – Kiếm bác sĩ tâm lý điều trị còn tốt hơn là tìm ba cái đồng cốt nhảm nhí. Cửu Giang cách Lục Bàn Thủy xa tít mù khơi, bạn gái cậu em có biến thành Lệ Quỷ thì cũng có thể bay đến tận đây để giết người được hay sao? Còn nhà họ Tưởng ở Song Dát thì năm trước ông Tưởng Vận nhảy xuống vực tự sát. Bà vợ chắc hẳn đã mang hai đứa con gái bỏ nhà ra đi. Mặc dù cảnh sát trước mắt chưa tìm thấy ba người Tưởng gia này nhưng có thể khẳng định bốn người trong gia đình tuyệt đối không phải mất tích bí ẩn. Ba năm trước khi mà Tưởng Vận nhảy núi tự sát, chính anh đây đã đến hiện trường khám nghiệm. Cậu em đừng có tin mấy lời đồn nhảm của người ta. Nếu cậu em còn không tin, anh nói cho em một ví dụ: Lần trước người ta đồn ầm ĩ ở Bạch Vân Sơn trang có ma quỷ, có người còn bảo chính mắt thấy rõ ràng tận nơi tận mặt mấy con quỷ. Kết quả mấy cảnh sát trong Cục đến đó ở lại một đêm để điều tra, có thấy con quỷ con ma nào trong đó đâu chứ! Vương Trấn tận tình khuyên bảo Dương Húc Minh: - Cậu em dù sao cũng là sinh viên trí thức thế kỷ 21 rồi. Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như trên thế giới này, người chết mà hóa thành quỷ thì ai còn dám đi giết người đây? Cảnh sát bọn ta cũng đỡ phải vất vả điều tra bao nhiêu là án mạng. … Một con quỷ lù lù kia là bạn gái em, bên cạnh là hai con Trành quỷ tay sai của cô ấy. Trên cửa phòng của em treo đôi giày thêu là chị em Lệ Quỷ họ Tưởng tặng cho. Trong túi xách của em còn có quyển nhật ký của Lệ quỷ bạn học Ngô Tư trao gửi… ... Đương nhiên, những lời này Dương Húc Minh chỉ dám nghĩ thầm ở trong lòng chứ đâu dám nói ra. Hắn quyết định đổi chủ đề: - À… Vương ca, em có thể hỏi anh một chuyện được không? b ac h n go c s a ch.c om - Chuyện gì? - Liên quan đến án mạng của cô bạn học Ngô Tư kia…. Hiện nay tình tiết vụ án có tiến triển gì mới không? - Tạm thời không có, mà có thì cũng không nói được cho cậu em. Ai biết cậu có phải hung thủ giết người hay không? Vương Trấn nói thẳng tuột khiến Dương Húc Minh có chút xấu hổ cười cười đáp: - Ha ha... Vâng được rồi, vậy em không hỏi nữa! Vương ca bận việc nhiều, em cũng đi ăn cơm đây! Kết thúc cuộc gọi, Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở ra. Cảnh sát hành động cũng nhanh chóng thật, mới đó phát hiện Cố Nguyệt Nga chết, lập tức điều tra có liên quan đến hắn ngay. Nhưng dù cho điều tra thế nào thì cũng chẳng làm được gì đến Dương Húc Minh. Toàn bộ hành trình, hắn vẫn giữ một khoảng cách với Cố Nguyệt Nga, ra tay là chị em Tiểu Vũ Hân Nhi, còn hắn thì lúc đó ngồi xa xa, có chứng cớ ngoại phạm đàng hoàng. Không để tâm đến cái chết của Cố Nguyệt Nga nữa, Dương Húc Minh mở quyển Sinh Tử Lục ra. Hắn muốn xem quyển sách nát này suy luận ra kết quả như thế nào. Hiện tại với Dương Húc Minh mà nói, tìm được Tiểu Tư mới là quan trọng nhất. Đây chính là trợ lực duy nhất của hắn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]