Chương trước
Chương sau
Edit: Vũ Quân
Khối 11 việc học tập cũng dần đi vào quỹ đạo, cũng như từ từ thân thiết với chủ nhiệm mới Chu Ký Viễn, anh giảng bài sinh động thú vị, ngày thường cũng rất thân thiện với học sinh, mọi người đều rất thích anh.
Lớp 1 vẫn giống như bình thường, thành lập các nhóm nhỏ học tập, một nhóm gồm khoảng 6-7 người, mỗi người đều có một môn học sở trường, chỉ có Triệu Du cá biệt.
Nếu là ngày trước cậu sẽ khinh thường tham gia, nhưng lần này cậu lại hao hết tâm tư để được cùng nhóm với Vãn Khanh.
Việc phân nhóm là do Chu Ký Viễn quyết định, không qua được cửa ải cùng nhóm với Vãn Khanh nên Quan Như ấm thầm cắn răng, ánh mắt dán chặt lên bóng dáng nho nhỏ của cô bạn.
Vì thế giờ tự học buổi chiều, Chu Ký Viễn đến đây xem mọi người, anh đứng ở cửa sổ nhìn lớp trưởng viết bài thi thỉnh thoảng lại nhìn nghiêng về phía trước, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên qua người nào đó.
Anh theo tầm mắt của cô nhìn qua, thì thấy Vãn Khanh ngồi bên cạnh Triệu Du, chàng trai ghé trên bàn, ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ngón tay chọc chọc bài thi trước mặt, giống như đang hỏi đề ngày làm thế nào, cô gái nhỏ đỏ mặt đè thấp giọng, tính toán trên giấy nháp cho cậu xem.
À là đang nhìn heo và củ cải trắng à.
Tuổi trẻ thật tốt, Chu Ký Viễn cười lắc đầu, yên tĩnh tránh ra.

Reng reng.
Chuông tan học vang lên.
Quan Như thu dọn mọi thứ: "Đi chưa?"
Vãn Khanh nắm ngón tay: "Triệu Du nói muốn làm bài tập với tớ, sợ có đề không biết, tớ ở lại giúp cậu ấy một chút."
Cô là tổ trưởng của một nhóm học tập, không tránh được phải phụ trách nhiều một chút, nhưng chắc chắn cô cũng có tâm tư của riêng mình.
Cô gái nhỏ thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Quan Như, hàng mi dài chớp chớp: "Cậu ấy sẽ đưa tớ về nhà."
Quan Như đỡ trán, nhưng đây là việc riêng của Vãn Khanh, cô đã dặn dò rồi, không thể can thiệp thêm nữa, vì thế chỉ trả lời được, bảo cô ấy chú ý an toàn, rồi tự mình đi về.
"Cô ấy là chị của cậu à? Quản nhiều ghê." Triệu Du thấy Quan Như đi rồi, mời thu dọn sách vở ngồi ở vị trí vốn là của Quan Như, khẽ hừ một tiếng.
Mèo nhỏ rất nghe lời Quan Như, cậu đều biết.
Vãn Khanh nhíu mi: "Tiểu Như là bạn tốt của tớ, cô ấy lo lắng cho tớ nên mới như vậy, hơn nữa chỉ nói ngoài miệng thôi chưa bao giờ thật sự can thiệp vào việc tớ làm cái gì, cậu nói như vậy về cô ấy nữa tớ sẽ giận đấy."
Triệu Du: "Được được được, tớ không nói nữa."
Úi, mẹ nó, thật có chút mong chờ bộ dáng của mèo nhỏ lúc tức giận.
Cậu phát hiện để Vãn Khanh làm bài tập hộ không phải chủ ý tốt, mỗi ngày làm xong cô sẽ đặt lên bàn cậu, có đôi khi cũng không nói quá hai câu, vì thế nên cậu thay đổi sách lược, từ giúp làm bài tập biến thành dạy làm bài tập.
Vãn Khanh thu dọn sách vở, nhìn quanh phòng học: "Lát nữa sẽ có người trực nhật quét dọn, chúng ta đổi sang chỗ khác đi."
Triệu Du mong mà không được, một tay ôm bài tập, một tay kéo cổ tay tinh tế của Vãn Khanh đi đến cầu thang: "Đi với tôi, có một nơi rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy."
Vãn Khanh nhìn tay cậu, thấp giọng ừ một tiếng.
Bọn họ rẽ trái rẽ phải, đi đến thư viện trên mái nhà, vốn là không mở được cửa, nhưng lại không biết cậu lấy từ đâu ra một chiếc chìa khóa, mở cửa.
"Wow, tôi còn chưa từng đến đây nữa."
Thư viện trên sân thượng rất lớn, bên ngoài vây một vòng lưới sắt, bên trên còn bày vài bộ bàn ghế, nhìn qua đều sạch sẽ không bị phủ bụi
Triệu Du giữ cửa lặng lẽ đóng lại, kéo chốt, như vậy người đi lên cũng không mở được cửa.
Cậu đem sách vở đặt lên bàn: "Mau tới đây tranh thủ làm bài tập, bằng không cậu sẽ về nhà muộn đấy."
Vãn Khanh gật đầu như gà con mổ thóc, ngồi ở đối diện cậu bắt đầu làm bài tập: "Chúng ta làm toán trước nhé."
Các đề giống nhau Vãn Khanh cũng làm hết, có một vài đề cô nghĩ mãi không ra, cô khác với Quan Như, học tập luôn thiếu một chút mới có thể đạt được mức tốt nhất, cho nên thành tích ở trong lớp vẫn luôn quanh quẩn ở tầm giữa.
Đề này cô không làm, Triệu Du cũng sẽ không.
Đầu bút chống trên cằm, cô gái nhỏ nhìn bài tập, cau mày trầm tư suy nghĩ, miệng hơi chu lên.
Triệu Du lúc này chuyển ghế đến ngồi cạnh cô, cứ như vậy nhìn cô, tầm mắt rơi xuống cái miệng nhỏ của Vãn Khanh, hầu kết lăn lộn hai cái, cảm giác trên người có chút nóng lên.
Không thể nóng vội.
Cậu tự nói với mình như thế.
Dù sao sau này có rất nhiều thời gian để thao... hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Cậu di chuyển tầm mắt, lại xui xẻo nhìn thấy bộ ngực hơi phồng lên của cô.
Bên dưới áo đồng phục màu trắng, nội y của cô như ẩn như hiện, làm quần áo phồng lên.
Cái tay đặt ở đầu gối mở ra khép lại.
Sớm muộn gì cũng đều là của cậu, trước tiên thu một ít lợi tức có được không!?
Cậu chầm chậm tới gần Vãn Khanh, tay đặt ở sau ghế, giống như đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi cô: "Nghĩ ra chưa?"
Hơi thở phun lên lỗ tai xinh xắn của Vãn Khanh, cô đang suy nghĩ nhập thần đột nhiên bị cậu bao vây, bị cậu dọa cho nhảy dựng, nhưng cô không thể nhảy lên được vì đã bị Triệu Du ôm eo, ấn trên ghế.
Vãn Khanh cảm thấy eo nóng rực, ngửa về phía sau, ý đồ muốn kéo ra khoảng cách, nhưng Triệu Du cũng tiến lại gần, gần như chóp mũi chạm vào chóp mũi: "Hửm? Vã Khanh?"
Bùm một cái, cả gương mặt cô đỏ bừng, tay Vãn Khanh chống lên ngực cậu ngăn cậu tới gần hơn nữa: "Để, để tôi nghĩ trong chốc lát, cậu làm trước đi, làm cái khác."
Mắt phượng nhíu lại, Triệu Du cười, ý vị thâm trường nói: "Làm cái khác?"
Vãn Khanh gật đầu.
Đúng vậy, làm bài tập khác đó.
Tay Triệu Du hoạt động bên hông cô, chịu đựng không xốc góc áo cô lên, làm lơ tay nhỏ của cô đặt trên ngực cậu, cúi đầu liền ngậm lấy cái miệng nhỏ hồng nhạt cậu mơ ước đã lâu.
Đầu tiên chỉ là dán lên, thấy cô gái nhỏ mở to hai mắt, bộ dáng giống như bị kinh ngạc, trong lòng cậu ngứa ngáy, dùng một cái tay khác che kín mắt cô, lúc này mới vươn đầu lưỡi liếm láp cánh môi cô.
Cánh môi lấp lánh đầy đặn, cậu liếm vài cái rồi lại gặm, gặm đi gặm lại không dám dùng sức, cô gái nhỏ bị động tác của cậu dọa rồi, mắt đen của Triệu Du trầm xuống, đầu lưỡi chui vào trong miệng nhỏ của cô.
Bên trong thơm ngọt ướt nóng, cậu liếm mút hàm răng nhỏ, dùng đầu lưới vuốt ve hàm trên của cô, cô gái trong lòng ngực mềm nhũn, nằm trên ghế, nhẹ ngàng run rẩy.
Cậu tiếp tục quấn lấy cái lưỡi thơm đang trốn tránh khắp nơi của cô, dùng mặt lưỡi cọ xát, lại kéo lưỡi cô vào trong miệng mình, liếm mút nửa ngày dưới thân như cây gậy nóng hổi.
Một lúc lâu cậu mới lưu luyến rời khỏi môi cô, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài đứt đoạn trong không trung, cậu vươn lưỡi đem chất lỏng tràn ra khóe môi cô liếm sạch sẽ, thân mật hôn mặt cô, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, cậu chịu không được lại ngậm lấy một ngụm.
Lúc này Triệu Du mới buông bàn tay đang che mắt Vãn Khanh ra.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái hồng như quả đào, mắt đen mịt mù hơi nước, hàng mi dài run rẩy, cái miệng có chút phát sung, không biết là nước miếng của cô hay của cậu.
Nghĩ như vậy bàn tay đặt bên hông cô lại không an phận, nhéo thịt mềm của cô, vùi đầu vào cổ cô liếm liếm: "Sao cậu lại thơm như vậy, lại còn... mềm như vậy chứ?"
Vãn Khanh ô một tiếng, điểm mẫn cảm giữa cổ bị cậu hết hôn lại liếm, trên eo cũng bị bóp, cố tình sức lực của cô nhỏ không đẩy được cậu ra: "Cậu buông tôi ra."
Cái đầu chôn ở cổ cô chậm rãi hạ xuống: "Không buông, trừ phi cậu đồng ý làm bạn gái tôi."
Vãn Khanh kiên quyết lắc lắc đầu, cảm thấy chính mình trong lúc vô ý đã trêu chọc một con sói: "Không, không yêu sớm." . truyện tiên hiệp hay
Thích là thích, yêu sớm là yêu sớm, bạn nhỏ ngoan ngoãn sẽ không yêu sớm!
Triệu Du đối diện trước ngực cô, chóp mũi chống lên chỗ phồng lên của cô, cô gái trên đỉnh đầu phát ra tiếng thở nhẹ: "Hửm? Có đồng ý không?"
Bàn tay đặt bên hông cô cũng chậm rãi dịch xuống, mấy ngón tay chui vào trong quần áo cô, dán lên làn da trơn trượt, lòng bàn tay cọ cọ.
Mèo con không chỉ có làn da trắng như sữa bò lại còn rất mềm mịn.
"Nói cho tôi, có đồng ý không hả?"
Cậu lại bắt đầu uy hiếp.
Vãn Khanh huhu đồng ý.
Triệu Du cười, đem cô nâng lên đặt ở trong lòng ngực, để cô đối diện khóa ngồi trên đùi mình, hôn đôi mắt của cô: "Khóc cái gì?"
Vãn Khanh lại khóc to hơn, chóp mũi hồng hồng, nấc lên từng tiếng: "Cậu, bắt nạt tôi."
"Tiểu khóc bao, kia thì tính là cái gì." Tay cậu lập tức chui vào trong chiếc áo đồng phục to rộng của cô, chính xác cầm một bên ngực, cách áo ngực xoa nhẹ hai cái.
"Bây giờ mới gọi là bắt nạt."
Lều trại phía dưới của cậu còn ở giữa hai chân cô cọ hai cái.
Vãn Khanh ngây ngẩn cả người, quên cả khóc, trên mặt càng đỏ hơn.
Triệu Du còn cố tình nói: "Quá nhỏ, một bàn tay tôi cũng có thể cầm được, bạn trai xoa hai cái cho cậu, về sau phải tự mình nâng cho tôi ăn, còn phải kẹp tôi, hửm?"
Vãn Khanh: "?!"
Lời này quá thô tục, bạn nhỏ ngoan ngoãn Vãn Khanh trước nay chưa từng nghe qua.
Triệu Du chỉ xoa nhẹ hai cái, chưa đã thèm thu tay lại, sửa sang lại quần áo cho cô, lại hôn lên mặt cô mấy cái, thấy bộ dạng của cô không nhịn được cười ra tiếng, cậu dùng lưỡi chọc răng nanh của cô.
Bạn gái của ông đây, thật mẹ nó đáng yêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.