Giữa tháng ngày lấy đất làm gối, lấy trời làm mền, An cảm thấy cuộc sống khi đó vô cùng tồi tệ. Bây giờ, khi ở trong gian phòng này, thời gian trước có thể nói chỉ bằng một phần mười. Rõ là đã quen dần với hình ảnh của những kẻ “biết bay” nơi đây, nhưng phải qua đêm cùng tiếng khóc cười và gào thét hỗn tạp lại là một chuyện khác.
An trùm mền qua khỏi đầu. Cái lạnh từ nền đất truyền đến dây thần kinh cậu cảm giác buốt nơi sống lưng. Những âm thanh rùng rợn cứ mồn một chạm đến màng nhĩ dù đã bịt kín đôi tai. Nếu ai có khả năng kê cao gối mà ngủ ngon dù chỉ một đêm, cậu chắc chắn sẽ quỳ rạp xuống đất, gọi hai tiếng “sư phụ”.
“Lại đây chơi với tụi tôi nè è è è...” Một giọng nói ồm ồm cất lên. Giữa không gian kín mít chẳng có lấy một ô cửa sổ, giọng nói đó như đánh vào bốn bức tường sau đó bị dội lại, tạo thành những tiếng vang ở cuối từ.
Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, âm thịnh dương suy, những tiếng cười ngày càng lớn mang theo sự khoái trá. Những cái đầu với mái tóc rối bù không thấy mặt bắt đầu lượn lờ nhanh hơn. Điều an ủi nhất cho đến giờ chắc là ranh giới được vẽ bằng máu chó kia khiến chúng không dám vượt quá phạm vi. An không tránh khỏi sợ hãi, huống hồ cậu chỉ là một đứa trẻ mười tuổi – lứa tuổi mà các bậc phụ huynh vẫn hay răn đe con mình bằng những nhân vật ma mị như “ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-su-tru-ta/2706086/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.