Theo lời được dặn, sau bữa sáng, Cảnh dẫn An đến “chỗ luyện tập mới” mà gã Hào đã đề cập trước đó – một nơi hoàn toàn khác với căn phòng u ám kia. Sau khi quẹo trái rồi lại quẹo phải vài lần, Cảnh và An cuối cùng cũng đứng trước một khoảng sân nhỏ dẫn đến một dãy phòng, hai bên trồng những chậu cây kỳ lạ mà cậu chưa thấy bao giờ. An chăm chú quan sát, hình dáng loài cây này có chút giống cây nghệ, cao chừng 30 centimet, lá rộng như lá dong, gân lá màu tía, mọc thành từng chùm, từng bụi. Nhìn trông chẳng đẹp tí nào.
Gã Hào bước ra từ căn phòng đầu tiên trong số dãy phòng kia, mặt không giữ nét phấn khởi như ngày hôm qua nữa. Bởi lẽ, sự trắng tay của cậu trong việc thực chiến đã khiến gã bớt đánh giá cao khả năng của thằng bé trước mắt. Cảnh cúi đầu chào ông chủ, sau đó được lệnh cho lui, còn mỗi An ở lại. Hào đi đi lại lại quanh phía những chậu cây một lúc lâu, cuối cùng dừng lại ở một chậu nhỏ nhất. Gã ngoắc ngoặc ra hiệu cậu tiến về phía mình, sau đó nắm lấy cổ tay cậu để ngay trên đầu chậu cây cách chừng hai gang. Tay còn lại móc trong túi ra một con dao lam, rạch một đường nhỏ nơi ngón trỏ khiến cậu đau điếng. Máu ở đầu ngón tay đọng thành giọt, rơi tí tách xuống phiến lá rộng, thấm dần vào đất. Từng giọt. Từng giọt.
An cắn răng chịu đau, vết cắt nhỏ không thể làm lung lay sự cứng rắn của một thằng con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-su-tru-ta/2706085/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.