Sau khi rời khỏi thang máy, An và Hương quyết định hỏi quản lý tòa nhà thông tin liên lạc của chủ tòa nhà hiện tại nhưng không thành. Hết cách, Hương đành nói với quản lý rằng nếu muốn giải quyết tình trạng hiện tại của tòa nhà, hãy mua một gương bát quái lồi hoặc treo tranh Quan Công để trấn trạch ở cửa chính. Chẳng biết quản lý có để lời cô vào tai không, việc giúp được thì đã giúp rồi, nhắc cũng nhắc rồi, nếu vẫn kiên quyết không nghe thì cũng không thể nào trách cô được.
Chợt nhớ đến chuyện vừa rồi, Hương hỏi: “Sao bạn biết khi rớt thang máy thì nên nằm xuống?”
An dường như không nghe thấy lời cô, tâm trí cậu sớm đã quay quanh sợi chỉ lam từ lúc còn trong thang máy rồi. Muôn vàn câu hỏi lúc này vây quanh trong đầu cậu, những gút mắc trước đây gần như đã có lời giải đáp. Chuyện quan trọng như vầy, An nhất định phải báo cho Nhi, bất kể cô còn giận hay không. Chưa kể đến việc có lẽ còn phải quay lại tòa nhà này thêm một lần nữa.
Thấy người bên cạnh im lặng, Hương đưa tay kéo áo cậu một cái.
“Hả?” An giật mình, quay về với thực tại.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.
“Không có gì. Một vài việc thôi.” Cậu nói. “Vừa rồi bạn có nói gì à?”
“Tôi hỏi sao bạn lại biết khi rớt thang máy thì nên nằm xuống.”
An nhún vai: “Tôi từng đọc một bài báo có hướng dẫn cách xử lý khi thang máy rơi. Cách nằm này để giúp phân bố đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-su-tru-ta/2706028/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.