Sau khi rời khỏi thang máy, An và Hương quyết định hỏi quản lý tòa nhà thông tin liên lạc của chủ tòa nhà hiện tại nhưng không thành. Hết cách, Hương đành nói với quản lý rằng nếu muốn giải quyết tình trạng hiện tại của tòa nhà, hãy mua một gương bát quái lồi hoặc treo tranh Quan Công để trấn trạch ở cửa chính. Chẳng biết quản lý có để lời cô vào tai không, việc giúp được thì đã giúp rồi, nhắc cũng nhắc rồi, nếu vẫn kiên quyết không nghe thì cũng không thể nào trách cô được.
Chợt nhớ đến chuyện vừa rồi, Hương hỏi: “Sao bạn biết khi rớt thang máy thì nên nằm xuống?”
An dường như không nghe thấy lời cô, tâm trí cậu sớm đã quay quanh sợi chỉ lam từ lúc còn trong thang máy rồi. Muôn vàn câu hỏi lúc này vây quanh trong đầu cậu, những gút mắc trước đây gần như đã có lời giải đáp. Chuyện quan trọng như vầy, An nhất định phải báo cho Nhi, bất kể cô còn giận hay không. Chưa kể đến việc có lẽ còn phải quay lại tòa nhà này thêm một lần nữa.
Thấy người bên cạnh im lặng, Hương đưa tay kéo áo cậu một cái.
“Hả?” An giật mình, quay về với thực tại.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.
“Không có gì. Một vài việc thôi.” Cậu nói. “Vừa rồi bạn có nói gì à?”
“Tôi hỏi sao bạn lại biết khi rớt thang máy thì nên nằm xuống.”
An nhún vai: “Tôi từng đọc một bài báo có hướng dẫn cách xử lý khi thang máy rơi. Cách nằm này để giúp phân bố đều lực rơi lên toàn bộ cơ thể, giảm thiểu thương tích. Gối đầu lên một tay, một tay che mặt để giảm bớt bị thương vào đầu và giảm thiểu vật dụng phía trên rơi xuống làm mặt bị thương. Mà rơi từ tầng mười thì khả năng chết chỉ có bốn trên mười thôi.”
“Thì ra là vậy.” Hương gật gù, lại nói: “Khi nãy trong thang máy, hình như bạn biết lai lịch của tên quỷ kia?”
An hắng giọng, mắt nhìn đi nơi khác, trả lời qua loa: “Đoán thôi.”
Câu trả lời trên khiến Hương không thể không đặt nghi vấn rằng cậu đang cố tình lảng tránh, nhưng nếu người ta đã không muốn tiết lộ thì cô cũng biết điều mà không hỏi sâu. Chẳng qua những việc liên quan đến ma quỷ thì tiện thể hỏi nhiều hơn chút thôi, bệnh nghề nghiệp cả.
An đem sự việc trên kể lại cho Hoàng sư phụ biết. Y lúc này đang ngồi bên bàn, tay cầm tách trà còn nghi ngút khói nhưng chưa đụng giọt nào, đăm chiêu suy nghĩ. An nằm bất động trên giường, cả người đau nhức và mệt mỏi. Mấy ngày nay, cậu mệt như một con trâu, cách vài bữa lại chiến một trận, linh lực sau khi dùng Thi Tử Ấn còn chưa phục hồi hoàn toàn. Sau một hồi trầm mặc, cậu nói:
“Con nghĩ tên quỷ mặc vest kia, cả hai tên quỷ ẩn thân và quỷ lão bà trước đó nữa, nhất định có liên quan đến Lam Sắc.”
Lúc đó, quỷ mặc vest đã gián tiếp thừa nhận hắn có liên quan đến hai tên quỷ kia, mà trong thang máy sau khi đã diệt được nó, cậu lại tìm thấy sợi chỉ lam. Liên kết cả ba sự việc lại với nhau, An có thể chắc chắn một chuyện: Lam Sắc vẫn chưa giải tán khỏi giới huyền thuật, ngược lại còn đang hăm he nhắm vào mình.
Chỉ là, vì sao Lam Sắc lại nhắm vào cậu?
“Lo chuyện bao đồng.” An nhớ quỷ mặc vest đã nói như vậy.
Chuyện bao đồng là chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan đến vụ điều tra cái chết của cha Nhi? An càng nghĩ, càng thấy sự việc như bị phủ lên một bức màn dày và đen, rối rắm và mờ mịt.
Hoàng sư phụ lúc này lên tiếng: “Không chỉ quỷ mặc vest, cả thầy phong thủy mà gia chủ kia mời về, khả năng cũng là người của Lam Sắc.”
An gật đầu, cách suy luận này của sư phụ thật ra cũng dễ hiểu. Ban đầu là thầy phong thủy cố ý điều chỉnh sai phương vị nhà, lại bày gương theo hướng có hại cho gia chủ; kế đến là quỷ mặc vest sát hại người trong thang máy, sau đó dùng tà thuật khiến họ nhảy lầu tự tử. Sự việc xảy ra cùng lúc, hiển nhiên làm gì lại có sự trùng hợp một cách tai hại như vậy, nhất định là đã có kế hoạch ngay từ khi khu đất kia còn chưa xây.
“Thầy nói Lam Sắc là tổ chức hoạt động theo yêu cầu người thuê, vậy thì có khả năng những việc xảy ra tại tòa nhà là của bên đối thủ. Họ ngại luật pháp, cho nên mới tìm đến Lam Sắc để có xảy ra chuyện gì thì cũng “thần không biết, quỷ không hay”. Theo như con suy đoán, có thể dính dáng đến bên đã thua buổi đấu thầu mảnh đất kia.”
“Ăn không được thì đạp đổ”, không những chỉ trên thương trường, mà hầu như trong bất cứ lĩnh vực nào cũng đều có hạng người như vậy. An nhớ mình từng nghe ai đó nói rằng, hàng năm bộ công an quốc gia đều có những vụ án đưa vào diện bí mật, mà những vụ án này lại cực kỳ quỷ dị, không thể tra rõ được, thậm chí còn liên quan tới những chuyện không thể dùng khoa học để giải thích. Bây giờ ngẫm lại, cậu càng khẳng định rằng những hồ sơ vụ án đó, không hề thiếu bàn tay của những người trong giới huyền thuật nhúng vào. Nhất là trong giới kinh doanh lớn, dù là trong hay ngoài nước, sau lưng mỗi tập đoàn tài chính quốc tế, đều có một cao nhân hành pháp thần bí khó lường. Chủ tòa nhà xấu số kia nhất định là không biết chuyện, lại là làm ăn nhỏ, cho nên mới bị người ta hại thành ra nông nỗi này. Sự mất tích của gia chủ, theo như lời Bảo kể, hẳn là đã trở thành một vong linh, tệ hơn là bị ngạ quỷ nuốt mất hồn phách rồi.
Nhưng mà, nhân vật có thể mời được Lam Sắc, dĩ nhiên phải là người có máu mặt. Hoàng sư phụ cũng từng nói, cái giá Lam Sắc đưa ra trong mỗi phi vụ rất cao, có thể tính bằng cả mấy căn nhà cộng lại, mà tổ chức này lại vô cùng thần bí, muốn liên lạc không phải dễ. Hầu như những ai có thể liên lạc được với họ, đa phần đều là móc nối qua quan hệ, người này biết rồi chỉ người kia, nhưng tuyệt nhiên không hề hó hé phương thức liên lạc dù chỉ nửa lời. Nhiều thế lực muốn tìm Lam Sắc giúp đỡ, nhưng phần lớn đều lực bất tòng tâm. Cho nên, bên đã thuê Lam Sắc lên kế hoạch lần này, nhất định gốc gác không nhỏ.
Hoàng sư phụ trầm ngâm, tách trà bắt đầu nguội dần. Y nói: “Chuyện Lam Sắc với tòa nhà kia, tiếc là phát hiện quá trễ. Nghĩ theo hướng lạc quan, cũng may là đã được họ Bạch hóa giải hướng nhà Tuyệt Mệnh, gia chủ cũng bớt đi một phần gánh nặng. Chuyện quan trọng mà thầy đang nghĩ đến, chính là việc con bị ba tên quỷ của Lam Sắc ám sát.”
Hoàng sư phụ trước nay luôn đặt tôn chỉ sống ẩn dật, không phô trương thanh thế. Y cũng dạy đệ tử những điều tương tự, càng khiêm tốn và ít người biết lại càng có lợi cho bản thân. An đương nhiên cũng không phải người thích “khoe mào gà”, cho nên số người thù ghét hầu như không có, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể tính đến những yêu ma quỷ quái đã bị cậu tiêu diệt. Có một lần, khi thu phục một con rắn tinh, vì lòng trắc ẩn mà An không nỡ xuống tay, đành phế hết pháp lực, triệt hết tà khí trên người nó, thậm chí còn dự định sẽ cầu xin với Ngưu Đầu và Mã Diện giảm nhẹ tội cho nó. Chẳng ngờ, nó không những không biết ơn, lại còn tuyên bố rằng thù này sâu tựa biển, nguyền rủa cậu sẽ chịu chín chín tám mốt kiếp nạn như Đường Tăng, đến cả hai vị thần kia cũng phải trợn mắt mà nhìn.
An lại nghĩ: Nhưng mà cho dù là vậy, thì cũng không đến mức thuê một tổ chức như Lam Sắc ám hại mình.
Cậu nhíu mày, tay xoa lấy ấn đường: “Phần lớn có lẽ vì liên quan đến cái chết của nhà họ Hồng.”
Dù quỷ mặc vest không nói thẳng, nhưng qua câu nói kia, An có thể khẳng định suy đoán của mình đúng tận tám phần mười. Từ lúc cậu hành nghề đến nay, “chuyện bao đồng” duy nhất mà An dính đến chỉ có chị kế toán ở tầng ba và việc điều tra cùng Nhi, mà nữ quỷ kia thì đã giải quyết rồi, chỉ còn duy nhất khả năng này. Kẻ thuê Lam Sắc đến ám sát cậu, chắc chắn là người đứng sau cái chết của cha Nhi rồi.
Hoàng sư phụ gật đầu: “Bọn họ không muốn con nhúng tay vào vụ này.”
An nghe xong liền nhướn mày: “Vậy thì con càng phải làm đến cùng.”
Vị sư phụ kia khẽ thở dài, không biết đang suy nghĩ gì mà lại trở về trạng thái trầm mặc, mặt có vẻ hơi căng thẳng, một lúc sau mới lại lên tiếng:
“Lam Sắc là một tổ chức đáng gờm, đến thầy cũng không biết nhiều về nó. Nhưng đã rầm rộ trong giới huyền học thì nhất định phải giữ chữ tín, một khi đã nhận yêu cầu, nhất định sẽ tiếp tục đến khi hoàn thành mới thôi.”
Ý của y ám chỉ, Lam Sắc đã nhận lệnh trừ khử An, nhất định sẽ không bỏ qua. Lần này thất bại thì còn lần sau, lần sau thất bại lại còn lần sau nữa... cho đến khi tận mắt thấy cậu tắt thở.
An nhìn lên trần nhà, ánh mắt phức tạp đan xen giữa lo lắng và mông lung. Cậu lo lắng Hoàng sư phụ sẽ vì mình mà bị liên lụy, Nhi cũng có thể đã nằm trong tầm ngắm của Lam Sắc rồi; mông lung chuyện cái chết của nhà họ Hồng manh mối bắt đầu gợi mở, mà vụ án này chắc chắn sẽ dấy lên một trận chiến không nhỏ, phần thắng nắm chắc là bao nhiêu, đến bản thân cũng chưa dám tự tin khẳng định.
“Thầy.” An xoay mặt về phía Hoàng sư phụ, gọi khẽ.
Y điềm đạm: “Nói đi.”
“Con nhận ra bản thân mình vẫn chưa làm được gì cho thầy cả. Còn thầy thì cho con quá nhiều.” Cậu nói với giọng trầm khàn, cổ họng như có thứ chắn ngang, vô cùng khó mở lời. Rất lâu sau mới lại tiếp tục: “Năm đó không có thầy, cũng không có con của hôm nay.”
Không khí xung quanh theo ngữ điệu của An mà chìm xuống một cách trầm mặc. Hoàng sư phụ chớp mắt mấy cái, sau đó lại rót thêm tách trà. Y có một thói quen, trước khi uống trà đều đưa lên mũi ngửi lấy hương một cái, sau đó mới nhấp môi. Vị đắng nhẹ men theo cổ họng chạy xuống thanh quản, tỏa ra sự ấm nóng nơi dạ dày. Như đã thấm giọng rồi, Hoàng sư phụ mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Con chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt, đã là một việc làm lớn cho thầy rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]