Đang độ tháng chín, những bông hoa vàng của cây loan rải rác trên những con đường của thành phố Kim Lăng, hai người họ sánh vai nhau bước chậm rãi trên phố, Phòng Linh Xu ngước nhìn bầu trời xanh trong của Giang Nam rồi cảm thán: “Em thật sự không ngờ thân thế của La Quế Song sẽ được phơi bày theo cách này.”
(*)Kim Lăng là tên gọi xưa của thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô. Nam Kinh từng là thủ đô của nhiều triều đại Trung Hoa, được xem như một trong bốn cố đô lớn của Trung Hoa.
Cây loan:
“Trực giác của em rất chính xác.” Kevin cười: “Thế này có tính là mèo mù vớ cá rán không?”
“Cái này gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ý trời và sức người không thể thiếu bên nào cả.” Phòng Linh Xu đưa tay đón lấy bông hoa vàng rụng xuống, hoa loan nhỏ bé nhẹ nhàng trượt qua khe hở giữa các ngón tay cậu rồi rơi mất.
Trâu Dung Trạch phủi những cánh hoa rơi trên vai: “Ban nãy em không nên nói toạc những lời đó ra, nó khiến sếp Trịnh rất khó xử.”
Phòng Linh Xu liếc nhìn anh rồi khẽ nhếch miệng: “Em ấy à, thích nói rõ ràng mọi chuyện, không thích người khác gài bẫy anh.”
Vừa rồi trước khi chia tay đột nhiên Phòng Linh Xu hỏi Trịnh Mỹ Dung: “Sếp Trịnh, hôm nay chị cố ý dẫn ông Chu tới đây đúng không?”
Gương mặt của Trịnh Mỹ Dung hơi tái đi rồi nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh Trâu à, cảnh sát Tiểu Phòng đúng thật là thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-hung-tay-bac-hoang/2885926/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.