Trong cốc sào, kho hàng rộng lớn chỉ có một mình Trần Mộ, chung quanh hắn linh kiện chất đống như núi.
Trước mặt hắn, là bán thành phẩm của mấy ngày liên tục thử nghiệm. Bất quá cho tới bây giờ, còn chưa thành công tác phẩm nào. Trình độ cơ khí của hắn chỉ bình thường, làm sao sánh với A Phương Tác.
Nếu như có A Phương Tác ở đây, nhất định sẽ đem mấy thứ này sử dụng hết. Trần Mộ thầm nghĩ, nhìn bán thành phẩm xấu xí trước mặt, hắn không nhịn được cười khổ.
Hắn buông lỏng toàn thân ngã người nằm ngửa bên đống linh kiện. Cuộc sống hiện tại hắn rất thích thú, và hắn đặc việt thích nhất loại này công việc nghiên cứu này.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Trần Mộ dần dần hơi hơi nhếch lên, hắn nhớ lại đoạn thời gian cùng Lôi Tử làm tạp ảnh, thật sự là một đoạn thời gian tốt đẹp a! Cũng không biết Lôi Tử thế nào? Suy nghĩ tùy ý tung bay, hắn không có dã tâm, cũng không có chí hướng, nếu như cuộc sống đơn giản giống như trước đây cái này thật tốt a!
Lý tưởng của chính mình, cũng chỉ bất quá là trở thành một chế tạp sư mà thôi.
Đột nhiên trong đầu hắn một đạo linh quang hiện lên, tựa hồ nắm được một vấn đê mấu chốt! Hắn ngồi bật dậy, tóc rối bồng bềnh, cặp mắt thần kỳ lóe sáng!
Chế tạp sư! Mình làm sao quên đi mình là một chế tạp sư? Những linh kiện trước mắt này chẳng qua là những vật chết mà thôi, chúng nó nhìn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tap-do/2204340/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.