Hôm nay quả là một buổi sáng tuyệt vời, những ánh nắng ấm áp soi sáng toàn thành phố, sưởi ấm từng con người đang tất bật chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.
Tôi, Mai và Phượng đã có mặt đầy đủ tại lớp. 7 giờ là bắt đầu học và mặc dù bây giờ cũng chỉ là 6h20 nhưng lớp tôi cũng đã đến gần đông đủ rồi, vì sao lớp tôi lại đến sớm như vậy? Là để tám chuyện với báo đời ấy. Lớp tôi - động của những đứa con của thần biển hay còn gọi cách khác là động báo đời ấy.
Lớp tôi không báo giáo viên nhiều, chỉ chủ yếu báo với mấy đứa trong lớp và những đứa bạn cùng trang lứa thôi chứ lớp tôi không có gan to đến nỗi mà liên tục báo giáo viên cả (báo quá có khi bị ăn kiểm điểm thì coi như xong đời).
Lớp tôi có sĩ số là 48 và bây giờ tính ra là ba mươi mấy đứa đã có mặt, những con người còn lại chắc là còn đang ngủ hoặc là nhâm nhi buổi sáng đây mà.
Tôi bước vào lớp thì đã thấy Mai và Phượng ngồi chờ mình. Tôi lại chỗ của mình rồi để cặp một cách "nhẹ nhàng" xuống ghế.
"Hai con người kia chưa tới à?"
"Chưa" - Mai và Phượng đồng thanh.
"Từ nãy giờ có thằng nào báo thằng nào chưa thế?"
"Chưa, còn đang rất yên bình đấy" - Mai cười.
"Tao nghĩ là sẽ không được lâu đâu" - Phượng đáp.
Vừa mới nói xong thì có một chiếc giày Shondo "bay" tới rồi "hạ cánh" một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-yeu-may-ban-than-cua-tao/3185479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.