Khoé miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, trên mặt của hắn toát ra một tia ngạo nhiên.
Linh trong khí, là một trong những thứ khó cân nhắc nhất trên thế giới.
Khí linh và sinh vật cấp nhân loại giống nhau, cũng có phân biệt đẳng cấp, hơn nữa còn tương đối khắc nghiệt.
Thánh Chuỳ đại nhân chính là khí Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực, sau khi thăng tiến nhiều năm, thông qua thời gian lâu dài tự mình tu luyện, uy năng này đã đạt đến cường độ Thánh Khí cửu chuyển rồi.
Mà Bá Vương thương khí linh lại chỉ là một Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển mà thôi.
Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển bình thường, uy năng này nhiều nhất cũng tương đương với Bí Văn Thánh Khí tam chuyển mà thôi. Có thể nói, nó so với Thánh Chùy đại nhân, thì là một người trên trời, một người dưới đất, căn bản là một trời một vực.
Nhưng tình huống thực tế lại không phải như thế.
Hai khí linh này một khi giao đấu xong, thủ đoạn của Bá Vương thương khí linh quả thực ùn ùn, đặc biệt là một mảnh huyết hải càng sở hữu uy năng vô cùng, hơn nữa tự thân Bá Vương thương còn có thể tuỳ ý tiêu tan ngưng tụ.
Lực lượng mà Thánh Chuỳ đại nhân sở hữu, tốc độ và kỹ xảo kỳ thực đều áp chế Bá Vương thương. Nhưng, khi nó gặp mảnh huyết hải này, lại bị vây sít sao, nếu không làm gì được đối phương, ngược lại bị Bá Vương thương dùng thủ đoạn đánh lén trộm mất một bộ phận linh lực căn nguyên.
Đương nhiên, Bá Vương thương khí linh cũng chỉ đạt được một lần, sau khi Thánh Chuỳ đại nhân nâng cao cảnh giác, nó có muốn công kích y chang như thế lần nữa, vậy thì khó càng thêm khó rồi.
Chỉ có điều, có thể lấy thân phận của Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển, lại đi chống chọi với Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, điều này quả thực là chuyện không thể tin nổi, chẳng trách Uông Kiệt kinh ngạc như thế.
Bá Vương cười ha hả nói:
- Uông huynh, trong cùng giai cấp, cũng có thực lực cao thấp đấy.
Dừng một chút, y nói:
- Tư chất của Thánh Chuỳ khí linh bình thường, cũng chính là một món hàng hoá thông thường. Nhưng Bá Vương thương khí linh lại thực sự tinh anh, cho nên nhất chuyển, có thể chống chọi với tam chuyển.
Tiếng cười của y ầm ầm truyền ra, cũng không có chút ý tứ che dấu nào.
Thánh Chuỳ đại nhân đang trong ác chiến, mặt đỏ lên, gã đột nhiệt quát lên một tiếng lớn, bảo quang trên người cuối cùng phòng thích ra ngoài.
Khi gã và Bá Vương thương khí linh giao đấu, bảo quang trên người thu lại, cho nên lúc này từ bên ngoài nhìn vào, mắt thường thấy đều là một mảnh huyết hải.
Đây cũng không phải là gã không thể phóng thích ra bảo quang, mà là vì gã đã sớm nhìn ra, giao đấu với mình chỉ là một Thiên Kỵ Thánh Khí bình thường mà thôi.
Đối mặt với một kẻ địch như vậy, nếu như gã ứng phó toàn lực, há chẳng phải sẽ bị người ta cười đến rụng răng sao.
Đây là tôn nghiêm của Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, Thánh Chuỳ đại nhân chẳng bõ dùng bảo quang ức hiếp người.
Nhưng, lúc này tình hình chiến đấu giằng co, nếu như tiếp tục kéo dài, gã chỉ càng thêm mất mặt, cho nên, cuối cùng gã không nhịn được nữa rồi.
Bảo quang một khi khuếch tán, lập tức lấy thế dời non lấp biển cuốn sạch hết thảy, phạm vi huyết hải của Bá Vương thương lập tức bị bảo quang áp chế đến trình độ nhất định.
Đây là chênh lệch cực lớn trên cảnh giới, trên thực lực cũng là khoảng cách không thể vượt qua.
Bất kể Bá Vương thương khí linh cố gắng thế nào, huyết hải mà nó phóng thích ra cũng không thể ngăn cản được sự xâm nhập của bảo quang.
Bảo quang lấy thế oai vệ, lấy lực lượng không gì so sánh nổi để nghiền ép, loại biểu hiện cực lớn này đã hoàn toàn bày ra sự chênh lệch về thực lực của hai bên.
- Ầm…
Cuối cùng, huyết hải tán loạn, phát ra tiếng nổ vang thật lớn.
Tất cả huyết sắc hào quang tiêu tan như vậy, ở phía xa lại một lần nữa ngưng tụ ra một thương ảnh màu đỏ của Bá Vương thương.
Nhưng, đạo thương ảnh này so với lúc ban đầu rõ ràng là ảm đạm đi một chút.
Sau khi nhận lấy sự áp chế và đả kích về toàn bộ phương vị của Thánh Chuỳ đại nhân, Bá Vương thương khí linh cuối cùng đã thất bại.
Bảo quang lại lần nữa thu lại, Thánh Chuỳ đại nhân thu hồi hai thanh chuỳ lớn khiến người ta kinh hãi, nhìn Bá Vương thương. Trên mặt của gã cũng không có sự đắc ý và kiêu ngạo của chiến thắng, mà giơ ngón tay cái lên, nói:
- Ngươi, rất mạnh. So với ta hồi đầu mạnh hơn rất nhiều.
Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực chiến thắng Thiên Kỵ Thánh Ký nhất chuyển, không ngờ lại gian nan như vậy, nếu như không phải là chênh lệch về cảnh giới và thực lực quá lớn, Bá Vương thương nhất định có thể dễ dàng thắng lợi.
- Vù.
Bá Vương thương nhẹ nhàng run rẩy, một bóng người đỏ như máu dần dần ngưng tụ lại, y lạnh lùng nhìn Thánh Chuỳ đại nhân, nói:
- Hôm nay, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng sau này ta sẽ lại đến lãnh giáo đấy.
Thánh Chuỳ đại nhân hai tay ôm quyền, nghiêm nghị nói:
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh, không do dự nói:
- Được, ta quay về sẽ lại rèn, đảm bảo cho ngươi… giống như Hàn Băng trường kiếm.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Bá Vương thương khí linh, Doanh Thừa Phong càng có sự chờ mong vào tương lai của nó.
Nếu như nó cũng biến thành sự tồn tại của cấp bậc bán thần khí, vậy thì sẽ đạt đến trình độ cao đến mức nào.
Sau khi có được lời hứa của Doanh Thừa Phong, Bá Vương thương khí linh lại hoá thành một luồng hồng quang, biến mất vào trong thân thương, hơn nữa đem trường thương bay vào trong người Doanh Thừa Phong.
Thánh Chuỳ đại nhân vù vù nói:
- Doanh Thừa Phong, một thanh Thánh Khí tam chuyển khác của ngươi, hẳn là có thể phóng xuất ra để bổn toạ gặp mặt một lần chứ?
Lúc này, ngữ khí của Thánh Chuỳ đại nhân với Doanh Thừa Phong đã khách khí hơn rất nhiều.
Sau khi biết được uy năng thật sự của Bá Vương thương khí linh, gã đã công nhận thực lực của Doanh Thừa Phong về đạo rèn. Đây có thể là lực lượng sánh vai được với chủ nhân Nặc Y Nhĩ của mình, tự nhiên Doanh Thừa Phong có được sự tôn trọng của gã.
Doanh Thừa Phong nhìn thật sâu vào đối phương, chậm rãi nói:
- Thánh Chuỳ đại nhân, xin hãy tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn gặp Hàn Băng.
Thánh Chuỳ đại nhân há rộng miệng, cười nói:
- Không sao, dù cho ta thất bại, cũng là cam tâm tình nguyện.
Khi gã vừa bắt đầu đến đây, tràn ngập kiêu ngạo.
Đừng nói đến độ khó của việc rèn Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực, Doanh Thừa Phong chưa chắc có thể rèn ra. Dù cho tất cả đều là thật, một Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực vừa mới được rèn ra làm sao có thể so sánh với gã đã khổ luyện cả mấy chục năm nay.
Cho nên, gã có tự tin hùng mạnh, bất luận là Doanh Thừa Phong phái ra Thánh Khí gì, gã đều có thể dễ dàng thắng lợi. Nhưng, sự tự tin này sau một trận đấu với Bá Vương thương, lại nhận phải đả kích cực lớn.
Tuy cuối cùng gã thắng lợi, nhưng loại kết quả thắng lợi này, lại còn khó chịu hơn là gã thất bại.
Cho nên, sau lời nói của Doanh Thừa Phong, gã cũng trở nên khiêm tốn rất nhiều.
Hơi gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong chậm rãi giơ tay ra, trong lòng bàn tay của hắn, một chút hàn quang dần dần nổi lên.
Khi một chút hàn quang này dần dần hùng mạnh, nhiệt độ trong toàn bộ không gian lập tức bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Cũng may lúc này mọi người trong trang viên đều biết Thánh Chuỳ đại nhân tới cửa đập phá, sợ phải chịu tai ương, cho nên không có ai là không trốn thật xa. Ngay cả khi cảm nhận được một sợi hàn ý, cũng không đến nỗi có ảnh hưởng quá lớn.
Dần dần, một thanh trường kiếm loé ra hàn quang vô cùng chói mắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt của Uông Kiệt lại lần nữa híp lên.
Trong lòng y đập kịch liệt, bởi vì y kinh ngạc phát hiện, uy năng mà thanh Hàn Băng trường kiếm phóng thích ra, thậm chí còn hùng mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước thi triển ra ở trước mặt Khấu Nhuệ đại sư .
Trong thời khắc này, trong lòng y đột nhiên nảy sinh một tâm niệm.
Thanh Hàn Băng khí linh này sẽ không che dấu thực lực chứ.
Hàn khí xung quang càng ngày càng mạnh, một luồng sương mù màu trắng lờ mờ ngưng tụ lại, lại lần nữa trở thành một bóng người hiện ra.
- Rống…
Sắc mặt Thánh Chuỳ đại nhân ngưng trọng, không biết lúc nào, gã đã lấy ra đôi chuỳ, đang khẩn trương chăm chú nhìn đối phương.
Hàm răng của gã cắn vào nhau rồi tự vang, thân thể hơi phát run, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi kỳ lạ.
Người khác cảm nhận uy năng của Hàn Băng khí linh còn có một loại ngăn cách, nhưng Thánh Chuỳ thân cùng là khí linh lại cảm ứng được rõ ràng.
Trên người hàn băng phóng thích ra, chính là một loại uy áp của kẻ bề trên.
Luồng uy áp hùng mạnh mà thần bí này, trước mặt nó, Thánh Chuỳ khí linh không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.
Giờ khắc này, gã rõ ràng thể nghiệm được cảm giác bất đắc dĩ của Bá Vương thương khí linh khi bảo quang xâm thể, hơn nữa, cảm giác mà gã thể nghiệm, còn triệt để hơn cả Bá Vương thương lúc đó.
Dần dần, trên người Thánh Chuỳ đại nhân run rẩy còn mãnh liệt hơn. Gã đột nhiên trợn hai mắt lên, bảo quang trên người như nước khuếch tán ra. Đồng thời, trong miệng gã phát ra một tiếng gào thảm thiết, giơ cao hai chuỳ đập tới phía trước.
Gã không ngờ bị buộc trực tiếp ra tay, bởi vì gã kinh hãi phát hiện, nếu như còn cứ để cho uy năng của khí linh này tiếp tục gia tăng, vậy thì gã đến cả gan ra tay cũng phải mất đi.
Nhưng mà, giống như khe rãnh mà gã và Bá Vương thương không thể vượt qua, chênh lệch giữa Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân và bán thần khí tứ chuyển lại càng thêm lớn.
Tuy gã và Hàn Băng trường kiếm chỉ chênh lệch vẻn vẹn một bậc, nhưng chênh lệch có lẽ là chênh lệch ở đại cảnh giới.
Chênh lệch này, căn bản không phải là giai đoạn mà gã khổ luyện mấy chục năm có thể bù lại được.
Hàn Băng khí linh giơ tay, nhẹ nhàng vung ra, giống như có người vẫy cổ tay, đuổi ruồi.
Ngay sau đó, bước chân của Thánh Chuỳ đại nhân chậm lại, khoảng cách giữa gã và Hàn Băng khí linh phảng phất như đột nhiên trở nên rất xa. Không những như thế, dưới chân gã lại ngập tràn một lớp sương trắng mỏng, những sương trắng này rất nhanh ngưng tụ lại, biến thành một tảng băng long lanh trong suốt.
Sắc mặt của Thánh Chuỳ đại nhân đại biến, gã điên cuồng hét lên, đôi chuỳ trong tay không ngừng tự đánh vào thân. Dưới hành động điên cuồng của gã, số băng này dường như có chỗ buông lỏng, đặc biệt là những khối băng khoảng gần ngực bụng, càng vỡ tan ra, trở nên mơ hồ dập nát.
Hàn Băng cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng không hề có một tia cảm tình rơi trên người Thánh Chuỳ đại nhân.
Ánh mắt của y dường như có uy áp không gì sánh nổi, tuy là ánh mắt không hề thực chất, nhưng lại có áp lực như thực chất.
Trên mặt của Thánh Chuỳ đại nhân hiện ra một tia kinh hãi, gã mở miệng ra, dường như muốn rít gào, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Khi thân thể của gã trở nên cứng ngắc, lớp băng trên người lại nhanh chóng khôi phục trạng thái trong suốt, đồng thời khuếch tán.
Những tảng băng cứng này lan tràn với tốc độ cực nhanh, khuếch tán ra với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, đồng thời nhanh chóng bó lấy toàn bộ người Thánh Chuỳ đại nhân lại.
Một kích, chỉ là vẫy tay một kích.
Thánh Chuỳ đại nhân Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân hùng mạnh kia, đã biến thành một khối băng sẽ không di động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]