🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vàohôm sau, dưới sự dẫn đường của Đồ Kiến Vĩ, đám người Doanh Thừa Phong, Văn Tinhvà Bá Vương cùng đi tới một sơn cốc thật lớn.

Doanh Thừa Phong cũng không xa lạ gì đối với nơi đây.

Bởi vì lúc hắn và Bá Vương rời đi kỵ sĩ luyện ngục chính là xuất hiện từ trongsơn cốc này.

Nơi này không chỉ là truyền tống trận giữa Quang Minh thánh giáo và kỵ sĩ luyệnngục, mà còn là nơi quyết đấu của các kỵ sĩ.

Bốn vách tường thung lũng đều đã trải qua tế luyện đặc thù. Đừng nói là Kỵ SĩTrưởng, cho dù là kỵ sĩ Vương Cấp tiến hành cuộc chiến sống còn ở trong này,thì cũng không thể gây thương tổn cho vách tường.

Không những thế, xung quanh thung lũng còn có một màn hào quang cực lớn, có thểngăn cản nguồn lực lượng quá mức cường đại phóng ra ngoài sơn cốc.

Bá Vương nhìn thung lũng này, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người ở đây không có ý tốt.

Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh đều ngẩn ra. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía BáVương.

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:

- Bá Vương, chớ nói lung tung.

Dù sao nơi này cũng là Quang Minh thánh giáo, Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh cũng làmột thánh viên trong Thánh giáo. Nếu những lời chửi bới Thánh giáo truyền rangoài, ít hay nhiều cũng đều mang đến phiền toái.

Bá Vương lập tức đứng thẳng, không hé miệng nói nửa lời.

Văn Tinh nhíu mày, nói:

- Bá Vương tiền bối, xin hỏi người ở đây không có ý tốt là như thế nào?

Bá Vương nhìn Doanh Thừa Phong cười ha hả, ý nói đây là có người hỏi, ngươichẳng thể trách ta nói chuyện.

Nó chỉ vào thung lũng, nói:

- Thung lũng này thông với kỵ sĩ luyện ngục. Hễ có người ở trong kỵ sĩ luyệnngục đột phá cực hạn, sau khi thăng tiến tước vị và xé rách không gian, nhấtđịnh sẽ lập tức bị truyền đến nơi này. Ha ha, nếu là kỵ sĩ Thánh Điện thì cũngthôi, nhiều nhất chính là trở lại Thánh giáo. Nhưng nếu là quái thú thì…

Đám người Văn Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó có thể trả lời.

Bọn họ đều biết rõ, nếu quái thú thăng tiến tước vị và tiến vào sơn cốc, nhưvậy sẽ liền gặp được năm vị Kỵ Sĩ Trưởng. Cho dù quái thú này hùng mạnh tới mứcnào thì ở lúc vừa mới thăng tiến tước vị cũng không có khả năng vượt qua đượcliên kết của năm vị Kỵ Sĩ Trưởng.

Hơn nữa, dù sao nơi này cũng nằm trong Thánh giáo. Cho dù gặp phải loại quáithai hùng mạnh hiếm thấy như Kim Cương Vương hoặc Bá Vương thì đều không thểthoái khỏi năm vị Kỵ Sĩ Trưởng liên kết cản trở, không cách nào rời khỏi QuangMinh thánh giáo đấy.

Hầu hết các nhóm kỵ sĩ vương trong thánh giáo cũng không phải hạng bất tài. Bấtkỳ một vị nào trong bọn họ ra tay cũng đều có thể nghiền ép quái thú mới tiếcấp tước vị.

Cho nên sau khi những quái thú này thăng tiến và rời khỏi luyện ngục, vận mệnhcủa bọn nó lập tức rơi vào tay Thánh giáo rồi. Nếu không thần phục Thánh giáo,trở thành vật cưỡi cho đám kỵ sĩ hùng mạnh thì chỉ còn đường chết mà thôi.

Mọi người trong Quang Minh thánh giáo đều biết rõ điều này, hơn nữa cũng chưabao giờ nghĩ việc đó là điều sai lầm.

Nhưng Bá Vương lại khác. Bản thế nó là một tinh linh thú, có cùng cảm xúc đốivới các quái thú trong luyện ngục.

Đồ Kiến Vĩ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Bá Vương huynh, chúng ta làm như vậy đối với những quái thú kia cũng là điềutốt.

Y mỉm cười nói:

- Ở bên trong Thánh Vực, cường giả nhiều như mây. Nếu chúng nó khinh suất tiếnvào Thánh Vực, như vậy rất có khả năng sẽ bị người đánh giết. Nhưng nếu đã trởthành một thành viên của Quang Minh chúng ta thì cũng có được chỗ dựa vữngchắc, theo thời gian thực lực có nhiều cơ hội tấn thăng.

Bá Vương khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Dùng tự do để đổi lấy tính mạng sao?

Đồ Kiến Vĩ xấu hổ cười cười, cũng không dám phản bác thêm.

Chẳng qua trong lòng y lúc này không kìm nổi thầm mắng, nếu không phải ngươi làvật cưỡi của Doanh Thừa Phong đại sư, làm sao còn có thể nói xằng nói bậy ở nơinày?

Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:

- Không cãi nhau nữa, chúng ta mau đi đi.

Đoàn người bọn họ rất nhanh đã tiến vào trong sơn cốc.

Đột nhiên, bên trong thung lũng chợt lóe lên bóng người. Một vị kỵ sĩ toàn thânmặc giáp trụ chặn ngay trước mặt bọn họ. Tuy đây là một kỵ sĩ Tử Kim Cảnh bìnhthường nhưng lúc đối mặt với đám người Doanh Thừa Phong lại không hề sợ hãi. Vịkỵ sĩ giơ trường thương lên, nghiêm nghị quát:

- Người đang tới mau dừng lại. Nơi này là cấm địa của Thánh giáo, không thể đivào.

Đồ Kiến Vĩ vội vàng tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Không được vô lễ, vị này chính là…

Y liếc nhìn Doanh Thừa Phong, miệng ngập ngừng, nhất thời á khẩu không nói tiếpđược.

Bởi vì y đột nhiên nhớ ra, phải ba ngày sau Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể chínhthức sắc phong Doanh Thừa Phong làm rèn đại sư. Lúc trước, tuy Doanh Thừa Phongđã được tất cả chúng đại sư trong rèn Thánh điện công nhận, nhưng lúc này vẫnkhông phải là rèn đại sư.

Bá Vương cười ha hả, nói:

- Phiền toái như vậy làm gì, xem ta đây.

Nó tiến lên một bước giơ tay lên, nhanh như chớp đã cầm được trường thươngtrong tay tên kỵ sĩ kia.

Sắc mặt kỵ sĩ này lập tức biến hóa. Y thật không ngờ những người này lại to ganlớn mật như vậy, dám ra tay công kích thủ vệ ở cấm địa, chẳng lẽ bọn hắn khôngmuốn sống sao?

Chỉ có điều, Bá Vương ra tay quá nhanh. Thậm chí lúc y còn chưa kịp phản ứng đãcảm thấy một nguồn lực lượng mạnh mẽ không thể địch nổi truyền đến từ trườngthương. Dưới sự áp bức của nguồn lực lượng mạnh mẽ này, thân thể y lập tức baylên, vẽ ra một đường cong thật lớn trên không trung, trong tích tắc đã rơixuống đất.

Sắc mặt Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh lập tức trở nên hơi khó coi. Bá Vương này thậtsự thô bạo, không thể nói đạo lý.

- Người nao to gan như thế? Dừng tay cho lão phu…

Một tiếng hét to chợt vang lên. Sau đó, một vị lão giả từ bên trong thung lũngchạy như bay tới.

Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy rõ ràng đám người Bá Vương, lập tức hơi ngẩn ra.

Bá Vương mở lớn miệng, cười giễu cợt nói:

- Lão đầu tử, còn nhớ ta là ai không?

Nó và Doanh Thừa Phong chỉ ở trong kỵ sĩ luyện ngục hơn hai tháng đã đi ra,liền gặp được năm Kỵ Sĩ Trưởng. Người này chính là một trong năm vị kia. Có thểnói Bá Vương đối với bọn họ là một bụng oán khí, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt mộtcái đã nhận ra ngay.

Ánh mắt của người kia ngưng tụ, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

Nếu đổi lại là những người khác, đương nhiên ông ta sẽ không khách khí như thế.Dám tự tiện xông vào cấm địa và đả thương kỵ sĩ thủ vệ, đây chính là tội lớnnhất.

Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Doanh Thừa Phong cùng với Văn Tinh, người mặc áobào thêu dấu hiệu Thánh nữ điện và Đồ Kiến Vĩ, người có tước vị Rèn Linh Sư,ánh mắt tràn đầy tức giận kia nhanh chóng dịu xuống.

Hai người này đại biểu cho thế lực cực kỳ khổng lồ tại Thánh Điện, xa xa khôngphải là ông ta có thể trêu chọc đấy.

Hơn nữa, ông ta biết rõ lúc này Doanh Thừa Phong chắc hẳn đã có thực lực củarèn đại sư, chỉ còn chờ Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong mà thôi.

Một nhóm như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền ép ông ta đến chết rồi. Chonên, cho dù ông ta có oán khí lớn hơn nữa thì cũng không dám bùng nổ.

Bá Vương cười lạnh một tiếng, nói:

- Chúng ta tới đây nhìn xem một chút, không được sao?

Tên Kỵ Sĩ Trưởng kia nhìn mọi người đầy nghi ngờ, miễn cưỡng cố ra vẻ tươicười, nói:

- Không sao. Nếu các vị có hứng thú với nơi này, xin mời tham quan thỏa thích.

Bá Vương ngửa đầu cười dài, nói:

- Lão tiểu tử, ngươi lúc này cũng khá thức thời đấy. Hừ hừ, nếu vẫn dám quấynhiễu chúng ta như lần trước, nhất định ta sẽ cắn đầu ngươi xuống.

Văn Tinh và Đồ Kiến Vĩ cùng giật mình, liền liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng trách Bá Vương mượn cơ hội làm lớn chuyện, thì ra lúc trước gặp nhau,giữa bọn họ cũng không thoải mái.

Nếu là quái thú bình thường, cho dù có oan khuất hơn nữa thì cũng vẫn phải chịuđổ máu, rơi răng. Nhưng Bá Vương không chỉ có thực lực bản thân vô cùng cườngđại, mà ở phía sau còn có rèn đại sư Doanh Thừa Phong này làm chỗ dựa vữngchắc. Như vậy, một khi bắt được cơ hội, đương nhiên sẽ phải lấy lại danh dựrồi.

Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng đại biến. Tuy trong lòng tức chết nhưng vẫn không dámra tay dạy dỗ đầu mãnh thú này.

Hắn ở lâu ở bên trong Thánh giáo cho nên biết rõ giáo quy nghiêm khắc, khôngthể mạo phạm.

Thân phận cùng địa vị của rèn đại sư giống như kỵ sĩ vương. Hơn nữa, Doanh ThừaPhong còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ sau này chính là không thể đo lường được.Làm tọa kỵ của Doanh Thừa Phong, Bá Vương cũng có đặc quyền thật lớn ở trongThánh giáo.

Đồ Kiến Vĩ cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, tiến lên một bước, nói:

- Lão phu là Đồ Kiến Vĩ, tước vị Rèn Linh Sư tại rèn Thánh Điện.

Dừng một lát, ông ta nói:

- Hôm nay ta có cuộc hẹn tại đây, kính xin các hạ đừng trách cứ.

Kỵ Sĩ Trưởng kia hơi giật mình, nói:

- Có hẹn sao?

- Đúng vậy.

Đồ Kiến Vĩ gật đầu một cái về phía Doanh Thừa Phong, nói:

- Doanh huynh muốn khiêu chiến với một vị Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, mà vị Kỵ SĩTrưởng đại nhân kia cũng đồng ý rồi, ước định hôm nay sẽ tiến hành quyết đấutại đây.

- Cái gì…

Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng kia lập tức trở nên cổ quái. Ông ta kinh ngạc hỏi:

- Là người ngu ngốc nào tiếp nhận khiêu chiến vậy?

Sau khi nghe được chuyện khó tin này, cho dù là ông ta cũng không nhịn đượcliền kêu lên.

Doanh Thừa Phong kia là thân phận gì? Rèn đại sư đấy.

Ở Quang Minh thánh giáo, thân phận này có thể so sánh với các điện chủ và Kỵ Sĩvương đại nhân.

Nhưng không ngờ lại có Kỵ Sĩ Trưởng tiếp nhận khiêu chiến của hắn.

Thật không biết người ngu ngốc kia nghĩ cái gì. Nhân vậy như vậy quyết đấu, cănbản chính là đánh không thể trả đòn. Nếu không cẩn thận gây ra một chút thươngtổn cho Doanh Thừa Phong, như vậy các đại sư trong Thánh điện nhất định sẽ nổibão tập thể đấy.

Ông ta thật sự không tin được. Ngoại trừ kẻ ngu đần ra, làm sao có thể có ngườisẽ tiếp nhận khiêu chiến của Doanh Thừa Phong chứ?

Đột nhiên, ông ta kêu lên:

- Không được.

- Cái gì không được?

- Cuộc quyết đấu này không thể được.

Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm nghị nói.

- Vì sao?

Bá Vương nhướn mày, hỏi

Kỵ Sĩ Trưởng trầm giọng nói:

- Vị này… thân phận của các hạ không thể so với tầm thường. Nếu trong trậnquyết đấu xảy ra chuyện bất ngờ, ai có thể gánh chịu nổi?

Tuy Doanh Thừa Phong vẫn chưa đạt được danh hiệu đại sư, nhưng ở trong mắtngười hiểu chuyện, hắn đã không khác gì với đại sư chính thức.

Bá Vương nổi giận gầm lên một tiếng, ánh sáng trên người lại phát ra.

Từng tia sáng thần bí mà hoa mỹ phóng ra từ trên người nó. Trong nhát mắt,nguyên bộ thánh khí giáp trụ đã ở trên người nó.

Đồng thời, một nguồng hơi thở khổng lồ từ trên người nó sôi trao lên. Nguồn hơithở này vô cùng đáng sợ, như thể một đầu mãnh thú viễn cổ đang mở ra cái miệnglớn dính máu, thân hình di chuyển như ngọn núi, nghiền ép mà đi.

Giờ phút này, không chỉ là vị Kỵ Sĩ Trưởng kia đột nhiên biến sắc, ngay cả ĐồKiến Vĩ và Văn Tinh cũng cảm thấy rung động trong lòng.

- Lê-eeee-eezz~!...

Tiếng huýt gió của bốn đạo trưởng gần như vang lên cùng lúc.

Sau khi bốn Kỵ Sĩ Trưởng khác đóng tại nơi đây cảm nhận được uy áp khinh khủngcủa hơi thở này, liền lập tức chạy tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.