Trờidần hửng sáng. Ở chân trời phía xa, vầng thái dương đỏ rực từ từ nhô lên, sắctrời lam nhạt được ánh bình minh chậm rãi nhuộm vàng, tạo nên một bầu khônggian mông lung huyền ảo.
Ở trong đại điện rèn, các nhóm đại sư đã tản đi.
Nhưng lúc này đã không còn ai dám coi Doanh Thừa Phong chỉ là một đại sư tầmthường nữa rồi.
Cho dù là Doanh Thừa Phong thì cũng không ngờ, sau khi rèn thành công bộ thánhkhí cho Bá Vương, địa vị của hắn ở trong suy nghĩ của các đại sư đã biến hóanghiêng trời lệch đất như vậy.
Tuy lúc này hắn vẫn không thể so sánh với Nặc Y Nhĩ đại sư. Nhưng ngoài vị đạisư người lùn này ra, không còn ai dám vỗ ngực nói có thể vượt qua thuật rèn củahắn.
Doanh Thừa Phong chậm rãi đẩy cửa chính ra, cùng Đồ Kiến Vĩ ra khỏi phòng rèn.
Đồ Kiến Vĩ nhắm mắt theo đuôi phía sau Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt hiện lênvẻ cực kỳ cung kính.
Chỉ là lúc này y đang nhíu mày, dường như là có việc gì khó xử.
Sau khi nhìn thấy thành tích của Doanh Thừa Phong ở trong phòng rèn, ý niệm duynhất trong đầu y chính là nghĩ phải làm thế nào mới có thể giữ vị thiếu niêntiền đồ vô lượng này ở bên mình.
Nhưng y biết rõ, việc này vô cùng khó khăn.
Doanh Thừa Phong dừng bước, nói:
- Đồ huynh, ta đã rèn xong rồi, vậy chia tay đi.
Thân thể Đồ Kiến Vĩ khẽ run lên, thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2077083/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.