🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
-Oành...

Theo tiếng nổ lớn, tại một góc trên bức Sơn Hà Đồ lại có một cơn quái thú hùngmạnh tự phát nổ mà chết.

Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời nhìn cảnh tượng này, cảm ứng thấy những tầngmây đang từ từ khuếch tán, trong lòng vô cùng tự hào.

Mỗi một kể bảo vệ đá định vị đều là Hoàng Kim Cảnh tối đỉnh, bọn chúng có thểhình to lớn không gì sánh bằng và sức mạnh cuồng bạo không tưởng tượng nổi. Chodù là đại trưởng lão Như Đồng và Tiết Văn Khản gặp phải chúng cũng đừng mong dễchịu.

Nhưng, dưới uy năng của Sơn Hà Đồ, những cường giả này căn bản không phát rađược bất cứ uy năng nào, bèn đều bị tiêu diệt.

Từ đó có thể hinh dung ra sức mạnh của Sơn Hà Đồ như thế nào.

Mà điều khiến hắn vui mừng nhất là, sau khi 34 con quái thú bảo vệ đá định vịbị phát nổ, cái khe nứt trên tranh Sơn Hà Đồ đã mở rộng ra hơn 5 lần.

Không chỉ vậy, hắn còn phát hiện ra cùng với sự mở rộng của khe hở, khả năngkhống chế của hắn đối Sơn Hà Đồ càng trở nên dễ dàng và thoải mái hơn.

Ngay từ đầu, hắn căn bản không có cách nào khống chế hướng phát tán của nguồnnăng lượng sau khi kẻ bảo vệ tự nổ. Nhưng, từ sau kẻ bảo vệ thứ hai phát nổ,hắn đã có thể dẫn dụ được nguồn sức mạnh này phóng lên trên trời cao.

Có thể nói, ngoại trừ lãng phí mất nguồn năng lượng của quái thú đầu tiên tự nổra, năng lượng của 34 kẻ bảo vệ còn lại đều được hắn sử dụng khéo léo để mởrộng khe nứt trên Sơn Hà Đồ.

Nhưng mà, có điều hắn không biết, chính là bởi vì sự khống chế hoàn mỹ của hắn,cho nên Linh Tháp chân nhân, Võ Lão và rất nhiều cường giả Tử Kim Cảnh củaThông Thiên Lĩnh cũng chỉ cảm ứng thấy một dao động sức mạnh không gian.

Nếu như để cho họ cảm ứng được lần lượt từng dao động năng lượng lớn mạnh nhưvậy, vậy thì định lực của họ có tốt gấp 10 lần cũng đều không thể nào ngồi yênmột chỗ nữa rồi.

Đưa tay khẽ vẫy một cái, lại thêm một viên đá định vị màu đen xuất hiện trêntay hắn.

Đây đã là viên đá định vị thứ 36 mà hắn giành được.

Bóng người chợt lóe trước mắt, lão ông kia đã xuất hiện trước mặt hắn không mộttiếng động, tuy nhiên lúc này trong mắt lão hiện lên một nét cổ quái.

Doanh Thừa Phong bỗng chột dạ, nhưng trên khuôn mặt không chút biểu lộ, tỏ racung kính, nói:

- Đa tạ tiền bối giúp đỡ.

Bất luận vị lão ông này có chủ ý gì, dựa theo sự dẫn dắt của ông ta, Doanh ThừaPhong đã lấy được nhiều định vị thạch như vậy, là đủ để khiến hắn cảm kích vôcùng rồi.

Lão ông khẽ lắc đầu, than vãn:

- Không ngờ rằng, chí bảo không gian trong tay ngươi lại hùng mạnh đến vậy.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng thầm cảm thấy có chút bồn chồn, phảichăng vị lão nhân này đã nhìn thấy sự ảo diệu của bức Sơn Hà Đồ, biết được nócó thể tăng thêm sức mạnh cho mình.

Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Doanh Thừa Phong, lão ông tự lảm bẩm nói:

- Cứ mỗi một kẻ bảo vệ định vị thạch bị tự diệt, chí bảo không gian của ngươitất yếu phải tiêu giảm một phần sức mạnh. Lão phu vốn cho rằng, ngươi nhiềunhất chỉ có thể tiêu diệt 5 đến 6 con quái thú, nhưng ...

Lão cười khổ, nói:

- Uy năng của vật chí bảo trong tay ngươi, thật sự khiến lão phu mở rộng tầmmắt.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, Dị Độ Không Gian này tuy là một khu vực địa khônggian tự hình thành, nhưng chỉ cần nghe tên gọi đã biết diện tích của nó có hạn,vậy thì làm sao có thể so sánh với toàn bộ Linh Vực.

Giống như đầu đạn hạt nhân của kiếp trước, uy năng của nó đủ để hủy diệt trọnvẹn một thành phố, nhưng đối với bản thân địa cầu mà nói, uy lực của chúng lạivẫn không thấm vào đâu.

Một cơn sóng thần quy mô lớn hoặc là cơn động đất đã đủ để sánh ngang với uynăng của mấy quả đầu đạn hạt nhân.

Hơn nữa, Doanh Thừa Phong còn vận dụng năng lượng sản sinh ra bởi các vụ tự nổcủa quái thú bảo vệ định vị thạch đển mở rộng khe hở trên bức họa, cho nên mứcđộ tổn hại mà chúng gây ra cho bức Sơn Hà Đồ là không đáng kể.

Lão ông liên tục lắc đầu, đột nhiên nghiêm sắc mặt, nói:

- Tiểu tửm lão phu đã hoàn thành lời hứa của mình rồi.

Doanh Thừa Phong nghiêm nghị gật đầu, trong lòng hắn thầm nhủ, bất cứ thế lựclớn mạnh nào đều mục nát từ bên trong, mới bắt đầu dần dần suy bại.

Nếu như không phải người bảo vệ Vô Biên Huyễn Cảnh đem tin tức đi bán, hắn cũngkhông thể có được thu hoạch bội thu như vậy.

Trọn vẹn 36 viên định vị thạch, không ngờ đã rơi vào tay hắn. Cái kết cục nàydường như khiến người ta khó có thể tin được.

Hắn hít một hơi sâu, nói:

- Tiền bối, ngài dự tính rời khỏi khu vực không gian này.

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Lão ông nói với giọng khẩn trương:

- Lão phu đã ở đây quá lâu rồi, đã sớm chán ghét nơi này.

Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

- Không lẽ tiền bối chưa từng quyến luyến cố thổ sao?

Lão ông lắc đầu, nói:

- Nơi này là tù đầy, lẽ nào... ngươi lại thích cuộc sống bị giam cầm sao?

Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nói:

- Tiền bối nói rất phải.

Hắn mở rộng bàn tay, bức Sơn Hà Đồ đột nhiên mở ra.

- Tiền bối, đây là cửa vào do vãn bối khai phá, nếu như ngài muốn rời khỏi đây,xin mời tự chui vào trong.

Thực lực của vị lão ông này thâm sâu không lường được, Doanh Thừa Phong khôngmuốn cưỡng bức lão ở lại.

Cơ thể lão ông khẽ run lên, tâm nguyện vô số năm qua đã đến ngày đạt được,trong lòng lão tự nhiên kích động vạn phần. Gật đầu mạnh một cái, lão ông độtnhiên xông thẳng về phía trước.

Thân thể lão hóa thành một làn khói nhẹ, trong nháy mắt bay vào chỗ khe hở trênbức họa.

Nhãn lực của lão hơn người, chỉ cần nhìn một lần, đã biết điểm mấu chốt.

Doanh Thừa Phong nhìn một cách cẩn trọng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vàođó mà không dám có một chút sơ suất.

Vào thời điểm vị lão ông này sắp sửa chui lọt vào trong khe hở trên Sơn Hà Đồ,trong lòng Doanh Thừa Phong cũng nổi lên một ý nghĩ ác độc.

Hắn có nên thừa cơ phóng kích với sức mạnh như Thiên Thần, giết chết lão giàtại nơi đây.

Bất kể lão già này có lai lịch gì, cũng bất kể là ai.

Chỉ cần chui vào trong Sơn Hà Đồ, hơn nữa bản thân lão chưa đạt đến Tước Vị,vậy thì Doanh Thừa Phong nắm chắc phần thắng có thể giết chết lão ngay tại chỗ.

Nhưng, cái ý nghĩ này sau khi luẩn quẩn trong đầu một lát, cuối cùng đã tiêutan.

Tuy hắn không phải hạng chính nhân quân tử gì, nhưng có một số điểm mấu chốtcủa sự việc không nên đụng chạm vẫn tốt hơn.

Bất kể vị lão nhân này có lòng dạ gì, nhưng lão ta đã dẫn đường giúp mình lạilà sự thực, chỉ dựa vào điểm này, Doanh Thừa Phong càng không có cớ gì để hạsát lão ta một cách vô cớ.

Đột nhiên, tinh thần của Doanh Thừa Phong trở nên căng thẳng, trong mắt hắn lộra một nét nặng nề khó hiểu.

Hắn đột ngột phát hiện, bản thân đã mất hẳn tung tích của vị lão nhân kia.

Kẻ từ lúc người này bước vào Sơn Hà Đồ, luôn luôn nằm dưới sự theo dõi của ýniệm tinh thần của Doanh Thừa Phong. Nhưng, vào giờ phút này, không biết vìsao, lão già này lại biến mất một cách khó hiểu.

Mặc cho Doanh Thừa Phong khuếch tán ý niệm tinh thần rộng lớn rới đâu, cũngkhông thể cảm ứng được sự tồn tại của lão ta.

Trong lòng ớn lạnh, Doanh Thừa Phong mơ màng cảm thấy có một nguy cơ mãnh liệtđang không ngừng áp sát.

- Xoẹt...

Một luồng hàn quan phát nổ từ trên người hắn.

Doanh Thừa Phong đã cầm trên tay Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương Thuẫn,nhưng đúng lúc Doanh Thừa Phong muốn điểu khiển Hắc Chướng Kỳ, phóng ra quỷbinh, mắt hắn đột nhiên hoa lên, cơ thể hắn hầu như tiến vào trong một khônggian huyền diệu.

Ở trong này, không hề có Sơn Hà Đồ, cũng không có Vô Biên Huyễn Cảnh, mà là mộtthế giới tối đen không một chút ánh sáng. Còn hắn là người sống duy nhất còntồn tại trong cái thế giới này.

Đôi mắt sáng ngời nhìn quanh tứ phía, Doanh Thừa Phong không hề tỏ ra hoangmang sợ hãi. Hắn phát hiện ra binh khí trên tay hắn vẫn còn nguyên vẹn, điềunày khiến hắn cảm thấy vững dạ hơn rất nhiều.

Nhưng, hắn lại phát hiện một điều kinh ngạc, mối liên hệ giữa mình với HắcChướng Kỳ tự nhiên bị cắt đứt. Hắn không còn có khả năng cảm ứng được hàngnghìn con quỷ binh bên trong Hắc Chướng Kỳ.

- He he, ha ha, kha kha...

Những tiếng cưới khanh khách điên cuồng, thân ảnh của lão ông đột nhiên xuấthiện trong thế giới hắc ám này.

Doanh Thừa Phong đanh sắc mặt, nói:

- Tiền bối, ngài có ý gì?

Tiếng cường của lão ông càng lớn hơn, nói:

- Tiểu tử, lão phu chỉ muốn nói cho ngươi biết, từ hôm nay, vật chí bảo khônggian này đã thuộc về ta.

Lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ chau lại, nói:

- Hóa ra ý đồ thực sự của tiền bối là mưu cầu chí bảo không gian trong tay vãnbối.

- Hừ.

Vị lão nhân kia hừ lên lạnh lùng, nói:

- Nếu như là chí bảo không gian bình thường đã đành, nhưng đây lại là chí bảokhông gian vô cùng hùng mạnh, căn bản không phải là thứ mà tiểu tư ngươi có thểsử dụng được. Lão phu đoạt về cũng là muốn tiêu tai giải nạn cho ngươi mà thôi.

Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nói:

- Nói như vậy, vãn bối vẫn phải cảm ơn ý tốt của tiền bối.

- He he, không cần cảm ơn, đợi lão phu tiễn ngươi lên đường, định vị thạch trênngười ngươi cũng là của lão phu.

Chưa dứt lời, một đường hàn khí lạnh toát đột nhiên sinh ra từ trong hư vô,hùng hổ bay thẳng vào người Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong lặng lẽ cảm ứng, hắn dựng đứng Hàn Băng chân khí trong tay,đồng thời cũng phóng thích ra một luồng hàn ý dũng mãnh.

Thanh trường kiếm này tuy chỉ là một linh khí Bạch Ngân Cảnh, nhưng nó đã đượctôi luyện nhiều lần bằng vô số vật liệu trân bảo, sự sung mãn hàn ý không ngờlại không hề dưới cơ hàn khí của đối phương.

- Oành...

Hai luồng hàn ý chí thuần chí cường va chạm mạnh vào nhau, đột nhiên hư khôngbắt đầu ngưng tụ thành sương mù, thậm chí những tiếng vỡ nổ nhỏ từ trong phóngthích ra ngoài.

Sự cường đại của hàn khí, dường như không thể tưởng tượng được, cho dù là khônggian hư vô đều có nguy có bị đông cứng.

Tuy nhiên, trên mặt của Doanh Thừa Phong không hề có chút vui vẻ nào, bởi vìđến tận lúc này, hắn vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của dòng sức mạnh này.

Dường như dòng sức mạnh này được ngưng tụ từ tứ phương tám hướng, đến khi xung quanhcơ thể hắn biến thành hàn năng thấu xương.

Trong lòng đột nhiên rung động, Doanh Thừa Phong kêu lên thất kinh:

- Vô Biên Huyễn Cảnh...

Hắn cuối cùng đã xác định, bản thân vẫn đang ở trong Vô Biên Huyễn Cảnh.

- Có thể tính toán ra, ngươi vẫn chưa từng chuyển dịch vị trí.

Âm thanh của Trí Linh đột nhiên vang lên trong não:

- Ngươi vẫn đang ở chỗ cũ.



- Xin lỗi, ta đành bất lực.

Trí Linh bất đắc dĩ nói:

- Bản thể của lão chính là một luồng năng lương bay lượn vô định, lại vô cùnggiỏi về Huyễn Thuật, ta không có cách nào bắt được toàn bộ tung tích của nó.

Doanh Thừa Phong giận nói:

- Không thể tuy tung toàn bộ, vậy thì truy tung một phần thôi.

- Được, ngươi muốn một phần ở đây, hay là một phần trong Sơn Hà Đồ?

Trí Linh chậm rãi nói.

Trong mắt Doanh Thừa Phong tinh quang sáng rực, khóe miệng hắn lộ ra một tiacười mỉa mai.

- Quả nhiên là trong Sơn Hà Đồ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.