Quang mang ánh mặt trời chiếu rọi hào quang nóng rực về phía mặt đất,toàn bọ đại địa đều nóng lên.
Nhưng lúc này Hoắc Đồng lại cảm thấy thân thể mình hơi phát lạnh, giống như làcó một thùng nước lạnh dội xuống đầu khiến từ đầu đến chân của hắn đều lạnh lẽothấu xương.
Lúc này trong tầm mắt của hắn lại xuất hiện vài bóng người nhưng hình ảnh của mấyngười này lại có chút quỷ dị.
Đi đầu là một người không thấy rõ mặt.
Thân thể của hắn được bao bọc bằng một hắc bào lớn, căn bản không nhìn ra đượchình dạng, tuổi chứ đừng nói đến cái khác. Tuy nhiên những người ở phía sau hắnlại có chút kinh khủng.
Chính là năm nam tử và 1 nữ tử trẻ tuổi, phục sức trên người bọn họ đều bất đồnvới nhau, đây rõ ràng là tới từ các môn phái hoặc thế gia khác nhau. Nhưng bọnhọ đều giống như con cừu nhỏ đi phía sau người không rõ mặt, như là sủng vật dohắn nuôi dưỡng, nhu thuận nghe lời.
Cảm giác đầu tiên khi Hoắc Đồng nhìn thấy những người này.
Sủng tràng.
Ở trước mặt mơ hồ nhân này những người đó dường như cũng biến thành sủng vật. Suy nghĩ linh tinh gì vậy không biết, Hoắc Đồng cứng rắn ném cái ý tưởng đáng sợra khỏi đầu, hắn cười khan nói: - Các vị tới thật đúng lúc, thêm ta nữa là đãcó tám người, chỉ cần đợi thêm hai người nữa là có thể tiến vào tháp Truyền Thừarồi.
Thời điểm nói những lời này hắn đã cố lấy hết dũng khí, ánh mắt thậm chí cònkhông dám nhìn thẳng vị mơ hồ nhân kia.
Tuy rằng ánh mắt của mơ hồ nhân cũng bị che lấp dưới áo bào đen nhưng không biếttại sao hắn lại rất sợ hãi người này.
- Tám người. Một thanh âm lạnh như băng từ trong miệng người mặc áo bào đenvang lên, thanh âm này tràn ngập sức hấp dẫn khiến người ta không nghe ra đượchắn là nam hay nữ: - Nói như vậy thì còn hai người nữa là đủ rồi
Hoắc Đồng liên tục gật đầu nói: - Không sai, còn thiếu hai người nữa là được rồi.
Tuy nhiên hắn chỉ mới nói một nửa lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn đột nhiênphát giác sáu người phía sau mơ hồ nhân mặc áo bào đen đang phân tán ra, chậmrãi đi đến gần hắn.
Người có thể tiến vào đây đều là cao thủ nên tự nhiên đã có kinh nghiệm phongphú và lòng cảnh giác mãnh liệt. Sắc mặt hắn khẽ biến, thân thể nhảy về phíasau giống như chuột túi, ánh mắt đề phòng nhìn những người này. Chỉ có điều, cho dù hắn làm ra động tác gì thì cũng không hề ảnh hưởng đến bọnhọ, những người này vẫn chậm rãi tới gần như trước.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?... Hoắc Đồng gào lên thảm thiết, hắn cũng khôngphát hiện vào lúc hắn sợ hãi cực độ thì thanh âm của hắn lại có chút the thé.
- Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, để tránh việc phải chịu đau khổ..Thanh âm lạnh như băng lại vang lên trong miệng mo hồ nhân, nhưng thanh âm nàylại như thể không ẩn chứa chút cảm tình gì.
- Đánh rắm Hoắc Đồng tức giận mắng một tiếng, hắn đột nhiên xoay người, nhanhchóng chạy hai bước
Đúng vậy, chính là hai bước, sau đó hắn đã bị cưỡng ép phải dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện sau lưng mình chính là cửa chính của tháp Truyền Thừa. Chodù hắn có tự tin thì với sức lực của mình cũng không thể tự đá văng cửa chínhđược
Chậm rãi quay đầu lại, trên trán của hắn đổ mồ hôi như mưa.
Hắn rốt cục đã hiểu được, sau khi mờ hồ nhân xuất hiện ở nơi này thì hắn đã vôtình bị người khác nắm ở trong tay, mà không ngờ hắn dưới áp lực sợ hãi cực lớnđã quên mất mình đang ở nơi nào. Loại sai lầm cấp thấp này nếu như ở bên ngoài hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phạmphải, nhưng giờ phút này hắn lại giống như bị thần quỷ nhập vào khiến mình làmra một việc ngu ngốc như vậy.
- Hô
Cơ hồ là cùng lúc đó sáu người tiến lên đều tự lấy ra Tinh Binh của mình, saumón này không hề giống như linh khí bình thường, phảng phất giống như là bão tốđang điên cuồng đánh về phía hắn.
Hoắc Đồng kêu rên một tiếng, hắn hết sức phản kháng nhưng rất nhanh liền tuyệtvọng.
Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù sáu người này không phải là cường nhân biến tháinhư Đường Tử và Doanh Thừa Phong nhưng nếu như nói riêng về tu vi thì từng ngườitrong bọn họ đều không hề thua kém mình. Một khi sáu người cùng tấn công hắnthì căn bản sẽ không có bất kỳ cơ hội trốn thoát. Ngắn ngủn một lsuc sau hắn đãđỡ trái hở phải, khó có thể chống cực. Đây là do sáu người họ hạ thủ lưu tình,cũng không hề dồn hắn vào con đường chết, dường như bọn họ đều có ý muốn bắt sốnghắn.
Cắn mạnh răng một cái, Hoắc Đồng đột nhiên giận dữ hét: - Muốn bắt sống Hoắcgia gia để biến ta thành dáng dấp giống bọn họ chính là si tâm vọng tưởng. Hắnrống to một tiếng, trường đao trong tay đột nhiên đảo ngược chém tới cổ củamình.
Sau khi nhìn thấy hành động của những người này hắn liền hiểu rõ tính toán củabọn họ.
Mà hắn cũng là một hán tử máu huyết, thà rằng tự sát tại chỗ cũng không nguyệnbiến thành một người đần độn bị khống chế như vậy.
Chủ có điều lúc thân đao chưa đụng đến cổ hắn thì trong tai liền nghe được mộtthanh âm huyền diệu tràn đầy ma lực.
Trong lòng của hắn liền bị lay động, cánh tay cầm đao lập tức mềm nhũn khôngcòn sức, sau đó một đao kia liền bị người khác thoải mái ngăn cản, mà ý thức củahắn cũng lâm vào một nơi giống như ôn tuyền.
Lúc này hắn dường như trở về lúc còn nhỏ, lại tựa hồ như thấy được tương lại hắnlấy được chung cực truyền thừa trong truyền thuyết ở tại tháp Truyền Thừa , hỡnnữa còn thăng cấp lên thành cường giả cảnh Tử Kim hùng mạnh. Sau khi về đến giatộc nhận được vinh quang vô cùng chói lọi. Khóe miệng của hắn tràn ngập nụ cườithản nhiên, không tự kiềm chế được mà sa vào bên trong ảo giác.
Hào quang mông lung dần dần tan đi, đám người Doanh Thừa Phong lại một lần nữanhìn thấy cảnh vật trước mắt.
Lúc này ở trước mặt bọn họ đã không còn tòa cửa chính nguy nga làm cho lòng ngườinảy sinh sợ hãi mà là một đại sảnh rộng lớn.
Ở bên cạnh đại sảnh này có vô số lối đi, cho dù là ai cũng không biết được nhữnglối đi này sẽ đi về nơi nào.
Mầ bất kể là bên trong đại sảnh, ngưỡng cửa hay là trong thông đạo đều có tinhquang chớp chớp sáng sáng, tuy rằng không thể so sánh với bên ngoài nhưng cũngkhông hề gây ảnh hưởng với tầm mắt của mọi người.
- Ha ha, rốt cục chúng ta cũng đã vào được. Một người trong đám hưng phấn điêncuồng rú lên một tiếng, hắn ôm quyền thi lễ với những người khác, nói: - Tại hạđi trước một bước, cáo tử.
Dứt lời hắn liền dùng sức vội và đi tới một lối đi, dường như là không muốn ởchung với đám người Doanh Thừa Phong thêm nữa.
Năm người khác liếc mắt nhìn nhau, trên miệng bọn họ cũng miễn cưỡng nặn ra mộtnụ cười gượng, nói: - Các vị, tại hạ cáo từ. Sau đó, thân ảnh của năm người nhanh chóng biến trong trong những lối đi khácnhau.
Hà Đại Hán hừ lạnh một tiếng, nói: - Không có can đảm mà cũng dám tiến vào thápTruyền Thừa tham gia thí luyện, thật không hiểu sao bọn hắn lại được chọn lựa.
Những người này sở dĩ chạy trốn giống như chuột thấy mèo cũng bởi vì kiêng kịthực lực hùng mạnh của đám người Doanh Thừa Phong.
Nếu như mọi người cùng đi một chỗ, nếu như thấy được truyền thừa hoặc bảo vật tốtthì làm sao còn phần của bọn hắn.
Đường Tử cười ha hả nói: - Hà huynh, huynh cũng trách móc nặng nề quá, nếu như bọn họ có bản lãnh giốngnhư huynh thì cũng đã không chạy trối chết rồi.
Hà Đại Hán nhếch miệng cười, cảm thấy hài lòng đối với lời nịnh nọt của hắn.
Lời nói giống như vậy nhưng xuất phát từ miệng người khác nhau thì hiệu quảcũng hoàn toàn bất đồng. Hắn nhìn về phía Đường Tử nói: - Các vị có tính toángì không, muốn cùng đi dạo hay tự tách ra đi tìm kiếm cơ duyên.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng nói: - Hà huynh, trên người của chúng ta đều có bí mật,huynh tình nguyện nói hết chuyện mình biết ra sao? Hà Đại Hán bất động thanh sắc nói: - Nếu như các vị đều tự nguyện nói hết chuyệnmình biết ra thì Hà mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi.
Bọn người Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn nhau, Cừu Nhân Nghĩa có bí mật gì bọnhắn đều không thể biết, nhưng tất cả toan tính của hắn và Đường Tử thì tuyệt đốikhông thể cho người khác biết được.
Tuy nhiên, hắn và Đường Tử còn chưa kịp nhẹ nhàng cự tuyệt thì Cừu Nhân Nghĩađã không hề khách khí mà nói - Xin nhận tấm lòng của Hà huynh, nhưng Cầu mỗ còncó việc muốn đi trước một bước.
Y quay đầu nhìn về phía Doanh Thừa Phong, đột nhiên nói: - Đường huynh, huynh và Doanh huynh kết làm bạn sống chết phải không?
Mày Đường Tử hơi nhăn lại, hắn tất nhiên là nhìn ra được mâu thuẫn giữa hai ngườikia quá sâu, nghĩ không muốn nhúng tay vào nhưng lúc này cũng không thể làm rachuyện khiến Doanh Thừa Phong thất vọng được.
Nhưng mà ngay tại lúc hắn há mồm định nói thì Doanh Thừa Phong đã giành nói trước:- Cừu huynh quá lo rồi, hai người chúng ta cũng là lần đầu gặp nhau, nhưng vìcó chung mục tiêu nên tạm thời đi cùng một chỗ mà thôi.
Đường Tử hơi giật mình, xác động nhìn hắn.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng cười nói: - Thật tốt, nếu đã như vậy thì Doanh huynh hãy bảo trọng, hu vọng có thể gặp lạimình huynh bên trong tháp Truyền Thừa.
Hai người đã có tử thù, lại chỉ có hai người gặp nhau, như vậy chỉ cần dùng đầungón chân ngẫm cũng có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói: - Cừu huynh cũng phải bảo trọng chính mình, bằngkhông đợi đến lúc Doanh huynh ra khỏi tháp không gjapr được Cừu huynh sẽ cảm thấyvô cùng tịch mịch đấy.
Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh mấy tiếng, vung tay áo lên xoay người rời đi.
Sau khi thấy hắn rời đi, Hà Đại Hán lắc lắc đầu nói: - Xem ra hai vị cũng khôngthích có Hà mỗ tham gia, một khi đã như vậy thì Hà mỗ cũng đi trước một bước.
Đường Tử mỉm cười nói: - Hà huynh, sau khi ra tháp, tiểu đệ nhất định sẽ sắp xếpyến hội bồi tội với huynh.
Hà Đại Hán cười to mấy tiếng nói: - Đường huynh, cơ duyên của Hà mỗ ở trongtháp chưa chắc đã kém với các huynh. Ha ha, sau khi ra khỏi tháp nói sau.
Hắn nhanh chóng rời đi, bóng dáng cao lớn kia rất nhanh liền biết mất ở trong mộtlối đi.
Doanh Thừa Phong quay đầu nói: - Đường huynh, chúng ta nên đi hướng nào đây?
Đường Tử lấy la bàn ra, nhẹ nhàng chuyển động, sau đó hắn chỉ vào một phuornghướng nói: - Đi theo ta.
Hai người bước nhanh như bay, rất nhanh liền biến mất trong thông đạo.
Nhưng mà bọn họ lại không hề biết, hơn nửa ngày sau trong đại sảnh lại có hàoquang mơ mơ hồ hồ sáng lên, bên trong mảnh hào quang xuất hiện thân ảnh của mườingười.
Ngoại trừ vị mơ hồ nhân mặc áo bào đen ra, chín người còn lại đều có vẻ mặt dạira giống như là con rối. Mơ hồ nhân này nhìn chung quanh đại sảnh một vòng, cũng không biết hắn đangtính toán cái gì, rốt cục một lúc sau hắn đã chọn một phương hướng mang theochín con rối phía sau bước đi.
Mà lối đi bọn họ lựa chọn ngẫu nhiên cũng chính là lối đi mà Đường Tử và DoanhThừa Phong vừa chọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]