🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi nhìn thấy đường cong của la bàn thì sáu người đều không hẹn màcùng thở phào nhẹ nhóm, mà vị trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy bị sơi tơ hồng chỉtrúng thì vẻ mặt lại xanh mét. 

Tuy nói khi tiến vào tháp Truyền Thừa tham giá thí luyện đều là tinh anh trongtinh anh, nhưng trong tinh anh tại đây cũng có phân chia cáo thấp. 

Cũng giống như Cừu Nhân Nghĩa được xưng là Linh vũ giả cấp bậc vô địch, hay nhưđệ nhất cao thủ Đường gia ra tay quỷ dị Đường Tử, cùng với Hà Đại Hán thanhdanh vang dội, thậm chí cả vị nhân tài mới xuất hiện Doanh Thừa Phong được tiềnbối cao nhân tự tay rèn Bạo Liệt kiếm đều là cao nhân đứng ở đỉnh cao Kim TựTháp.
Tuy nhiên so sánh mà nói thì người như vậy chỉ là số ít, mà đại đa số người tiếnvào tham gia thí luyện tại tháp Truyền Thừa đều là đệ tử kiệt xuất của cácphái. 

Bọn họ so với việc bình thường chân khí mười tầng võ sĩ, tự nhiên là cao hơn ramột bậc. Có thể (hoặc: nhưng) nếu là và trở lên này tuyệt đại thiên kiêu sosánh với, như vậy sở kém cũng không phải là nhỏ tí tẹo rồi. 

Tuy rằng những người này cảm thấy vô cùng bất mãn và phẫn hận đối với sự cố chấp,cứng rắn của Đường Tử và Doanh Thừa Phong, nhưng cũng không có người đi ra chỉtrích bọn họ. 

Bởi vì nơi này chính là không gian tháp Truyền Thừa, ở trong này đều dựa vào thựclực, nếu như thực lực không đủ thì cho dù bị người khác chém giết cũng sẽ khôngcó người ra mặt thay ngươi.
Sáu người còn lại đều là tự mình biết mình, biết mình không có khả năng chiếnthắng cường nhân như Đường Tử nên đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sợ rước họavào thân. 

Lông mày Đường Tử nhăn lại, nói: - Các hạ là chính mình rời khỏi hay là muốnkhiêu chiến với một người trong hai chúng ta. 

Trải qua vô số lần thí luyện trong tháp Truyền Thừa đã tạo nên một ít quy củ bấtthành văn. 

Tỷ như lúc này, nếu trong cùng một lúc mà số người tụ tập trong tháp Truyền Thừavượt quá mười người thì người yếu nhất sẽ tự động rời khỏi. Nếu như không nguyệný thì hắn có thể khiêu chiến đối với người đến cuối cùng, chỉ cần có thể chiếnthắng sẽ thay thế đối phương có cơ hội tiến vào tháp Truyền Thừa. 

Người trẻ tuổi kia hơi do dự một chút, rốt cục hơi ôm quyền nói với Doanh ThừaPhong: - Tại hạ Hoắc Đồng nguyện ý thỉnh giáo Doanh huynh. 

Doanh Thừa Phong không kìm nổi buồn cười, kỳ thật khi thấy được trong mắt HoắcĐồng không cam lòng thì hắn biết lựa chọn của đối phương chính là hắn. 

Cường nhân làm việc lúc nào cũng ngang ngược càn rỡ làm cho người ta tôn kính sợhãi, mà kẻ yếu làm việc lại rất cản thận nên cũng chỉ có thể nghênh đón với sựkhinh miệt và ánh mắt thương hại của mọi người. 

Mà Doanh Thừa Phong lại đúng là một vị cường nhân chứ không phải là một kẻ yếuluôn nịnh hót lấy lòng với cường nhân. 

Hắn tiến lên một bước, Bá Vương thương trong tay nhẹ nhàng run lên nói: - Cũngđược, ngươi hãy nhanh ra tay đi. 

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, dường như căn bản không hề xem trọng đối phương, màtrên thực tế cũng là như thế, với thực lực hiện giờ của hắn thì sao lại phảiquan tâm đến người này. 

Bỗng nhiên trong đôi mắt Hoắc Đồng hiện lên tia lửa giận, nhưng hắn cũng khônghề mất đi lý trí, nói: - Doanh huynh, địa vực nơi này không hề trống trải, nghenói Bạo Liệt kiếm của huynh một khi được phóng ra thì đây chính là tuyệt kỳ mấthết tính người. Ha ha, tại hạ bị thương cũng không sao, nhưng nếu như đồng đạocòn lại vì thế mà bị hao tổn cũng không tốt lắm. Trên mặt hắn miễn cưỡng tươicười, nói: - Mà chúng ta lại chỉ có thể tỷ thí tại chỗ này. 

Hắn lần này giống như là hảo tâm nhắc nhở, nhưng hàm ý trong đó lại nói rõràng, ý là chỉ Doanh Thừa Phong ngoài trừ có Bạo Liệt kiếm ra thì không có bảnlĩnh gì khác. 

Doanh Thừa Phong cười ha ha một tiếng dài, nói: - Hoắc huynh yên tâm, nếu nhưtiểu đệ mà sử dụng Bạo Liệt kiếm thì trận này ta thua. 

Trong mắt Hoắc Đồng lập tức xuất hiện một chút sợ hãi kèm theo vui mừng, lúctrước hắn lấy ngôn ngữ ra nói chuyện cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, bởi vì hắncho rằng mình khó có thể chống đỡ được Bạo Liệt kiếm trong truyền thuyết dochính Phong Huống đại sự tự tay rèn luyện. Những không nghĩ tới Doanh ThừaPhong lại cuồng ngạo như thế, không chút nghĩ ngợi liền hứa không sử dụng BạoLiệt kiếm. 

Nếu như quân bài lớn nhất chưa lật của đối phương đã bị bỏ qua rồi thì hắnkhông tin hơn hai mươi năm khổ tu của mình cũng không thể đánh lại một thiếuniên chỉ mười bảy tuổi. 

Trong chốc lát trên người hắn liền dâng lên ý chí chiến đấu hùng mạnh, cái loạicảm giác âm hối lúc trước đều biến mất. 

Hà Đại Hán cảm thấy vô cùng hứng thú mà đánh giá Doanh Thừa Phong, cũng khôngbiết trong lòng tính toán cái gì. Mà trên mặt Đường Tử và Cừu Nhân Nghĩa lại làmỉa mai nhìn Hoắc Đồng, cảm thấy buồn cười đối với việc hắn không biết lượng sứcmình. 

- Doanh huynh hãy cẩn thận. 

Hoắc Đồng đột nhiên hô to một tiếng, cổ tay y chuyển động, một trường đao lóera hào quang sáng ngời lập tức xuất hiện trên tay hắn. Theo tiếng hét này, trườngđao lập tức hóa thành một quầng sáng chói mặt, giống như nước sông cuồn cuộn hướngvề phía Doanh Thừa Phong. 

Cổ tay Doanh Thừa Phong nhẹ run lên, nhẹ nhàng vung Bá Vương thương lên. 

Dưới sự vây xem của nhiều người như vậy nên hắn đương nhiên không thể thi triểnkhả năng đặc thù của Linh vũ giả, cũng không thể lấy khí linh ra khoe khoang.
Tuy nhiên, chỉ cần với uy năng của Bá Vương thương cũng đủ để chống đỡ được mảnhánh đao này. 

- Cạch. Sau khi một thanh âm giòn tan êm tai vang lên, mảnh ánh đao giống nhưnước sông đụng vào đập nước lớn, nhưng bất kể nước sông có mãnh liệt mênh môngnhư thế nào cũng đều không thể phá hủy đập lớn, ngược lại còn bởi vì lực đánhvào thật lớn mà lại bị đảo cuốn về. 

Doanh Thừa Phong cười dài một tiếng, Bá Vương thương trong tay theo đà tiếp tụctiến tới không tha, nó giống như một Định Hải Thần châm trực tiếp đâm vào trongdòng nước xoáy, đao võng cuồn cuộn đầy trời kia liền bị đánh tan hoàn toàn, dođó trở nên tán loạn, lộn xộng, không còn. Thành hình nữa.
Hoắc Đồng hít một hơi khí lạnh, hắn cảm thấy tay phải vô cùng nhức mỏi, giốngnhư là bị một đại chùy đập trúng, ngay cả múa may bình thường cũng có chút khókhăn. 

May mắn là trường đao trong tay hắn là một linh khí cực phẩm cho bề trên trongmôn hao tốn tâm cơ mới tìm được, nếu không dưới một phát này sợ là đao đã bị hủyrồi. 

Ngoại trừ hai người Đường Tử và Cừu Nhân Nghĩa đã sớm đoán trước, trên mặt nhữngngười còn lại đều hơi biến sắc. 

Bọn họ chưa từng nghĩ tới cái chuôi trường thương trong tay Doanh Thừa Phong lạicó uy năng không thể tin được như thế.
Một thương này đã phân biệt rõ ràng cao thấp, khoan nói đến việc Hoắc Đồng cóthể phản kích, sợ rằng ngay cả năng lực chống cự Hoắc Đồng cũng khó có. 

Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm quyếtđịnh, cho dù là tiếp vào tháp Truyền Thừa thì cũng nên cố gắng không chọc đến vịtiểu tổ tông này. 

Mà trong đôi mắt của Cừu Nhân Nghĩa cũng lóe lên một tia sát ý. 

Không ngờ sau khi kẻ này may mắn sống sót ở Sói cốc lại có tiến bộ cực lớn nhưvậy, nếu như cho hắn thêm thời gian thì có lẽ hắn sẽ càng mạnh hơn nữa. Chỉ cầncó cơi hội thì nhất định phải diệt trừ tai họa này trước. 

- Oanh
Bỗng nhiên thân hình của Hoắc Đồng liền lùi lại tránh được phạm vi bao phủ củaBá Vương thương, nhưng hắn vẫn như cũ không dễ dàng nhận thua. 

Trên thực tế, chỉ cần là người có thể tiến vào nơi đây đều là hạng người có ýchí kiên cường, cho dù biết rõ không địch lại nhưng cũng sẽ đấu tranh một hồi.Mặc dù Hoắc Đồng tự biết đây chính là đối thủ hùng mạnh nhất từ trước đến nay củamình nhưng trong lòng hắn cũng vẫn còn một chút may mắn. 

Hy vọng có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình để bù vào việcsức mạnh không đủ. 

Thân hình của hắn chạy vòng quanh Doanh Thừa Phong như gió, trường đao trongtay lại hóa thành từng quầng sáng, trong mười đao có đến chín đao là hư ảo, cònmột đao kia lại hư hư thật thật, cho dù như thế nào cũng không muốn va đập vớitrường thương cứng rắn trong tay Doanh Thừa Phong. 

Không phải hắn nhát như chuột mà nhức mỏi trên cánh tay vẫn chưa hoàn toàn biếnmất. Nếu như lại cứng rắn đập thêm một phát thì ngay cả hắn cũng không biết đượcmình còn có thể cầm đao trong tay hay không? 

Doanh Thừa Phong chăm chú đứng tại chỗ giống như Kim Cang nhất bàn, một tay hắnmang thương nhẹ nhàng khua xung quanh, lập tức bức lui dh ra phía sau, bất kẻlưới đao của hắn có dày đặc như thế nào thì cũng vẫn là một trò cười đối vớiDoanh Thừa Phong đang đứng ở chính giữa. 

Tiếp tục đấu một lát, Đường Tử rốt cục không nhịn được, quát lớn một tiếng: -Hoắc Đồng, Doanh huynh là một người nhân hậu nên không muốn tổn thương ngươi,chẳng lẽ ngươi còn không biết tốt xấu sao?
Hoắc Đồng hơi giật mình, sau đó chính là mặt đỏ tía tai. Hắn thu đao lại đứngimm, khom người thật sâu về phía Doanh Thừa Phong nói: - Doanh huynh, đa tạhuynh đã hạ thủ lưu tình. 

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: - Hoắc huynh không cần phải khách khí. 

Hắn cũng không phải là một nhà hảo tâm mà vì có đại địch ở phía trước nên khôngmuốn bại lộ ra nhiều thực lực hơn nữa. Nếu như Cừu Nhân Nghĩa 

Đường Tử hừ lạnh mộ tiếng, thầm nghĩ trong lòng "coi như nhà ngươi biết điều" 

Hà Đại Hán bật cười ha hả, nói: - Nếu như đã đủ mười người tiến vào tháp TruyềnThừa thì chúng ta cũng nhanh lên chút đi. Hắn thản nhiên liếc nhìn sáu ngườikia một cái, nói: - Để tránh đêm dài lắm mộng, nếu như lại tranh đấu nữa thì sẽlãng phí thêm thời gian. 

Sáu người còn lại đều khẽ rùng mình, bọn họ đương nhiên là hiểu được ý tứ củangười này. 

Nếu như lại có thêm vài cường nhân biến thái giống như Đường Tử và Doanh ThừaPhong đến nữa thì sẽ đến lượt bọn họ phải hy sinh chính mình. 

Vài người phía sau đi tới phía trước cánh của lớn ở tháp Truyền Thừa và đưa bàntay đặt lên trên mười dấu tay cực kỳ lớn trên cửa.
Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn lại, cửa chính chỗ này và toàn bộ tháp đều vôcùng nguy nga. Mà trong đó chỗ bắt mắt nhất chính là mười dấu tay điêu khắcsong song trên cửa chính. 

Mười dấu tay này chính là mười bàn tay con người, nhưng lại lớn hơn bàn tay ngườibình thường khoảng hơn gấp đôi. 

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn đến đây nhưng đối với phương pháp tiến vào nhưthế nào thì lại nghe nhiều nên thuộc. 

Lúc này lại chậm rãi tiến lên đặt bàn tay vào trên một dấu tay trong đó. 

Đường Tử, Cừu Nhân Nghĩa và Hà Đại Hán cũng làm như thế, ngay sau đó một luồngsức mạnh kỳ dị lập tức truyền từ trong dấu tay kia ra.
Luồng sức lực này quỷ dị và cường đại, trong giây lát đã chuyển động một vòngquanh thân thể bọn hắn. 

Cho dù đám người Doanh Thừa Phong có nguyện ý hay không thì cũng không thể ngăncản được quá trình này. 

Cũng may là luồng sức mạnh này dường như cũng không có ác ý, sau khi chuyển độngxung quanh mấy vòng liền quay trở về. Mà cùng lúc đó trên cửa chính lại hiện ramột khoảng hào quang mông lung bao phủ cả mười người. 

Sau một lát, hào quang tràn ngập sức mạnh thần thánh kia đều tiêu tán đi, mà mườingười dán bàn tay lên mười dấu tay kia đều biến mất không thấy bóng dáng. 

Hoắc Đồng nhìn thấy cửa chính vắng tanh, trong mắt đều là mất mát. Hắn nắm chặttay, âm thầm thề, sau này phải khổ tu võ đạo, đến một ngày nào đó nhất định sẽtrở nên nổi bật. 

Nhưng mà vào lúc này từ phía xa lại truyền đến từng tiếng bước chân, trong lònghắn mừng rỡ, chẳng lẽ lại có người đến đây. 

Quay đầu nhìn lại, trên mặt hắn lập tức biến đổi, trong lòng mơ hồ nổi lên mộtchút cảm giác hoảng sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.