Đặng Phương Chu càng nói càng hùng hổ, khí phách dâng cao, trong con ngươi không ngừng bắn ra những tia sáng, khí tức trên người tỏa ra có vài phần trấn áp toàn trường.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời lên, hắn vỗ tay nói:
- Không hổ là Đặng Phương Chu tiền bối. Hào khí của ngài như thế làm vãn bối khâm phục vạn phần.
Lâm Phong ban đầu nhìn thẳng vào Đặng lão vẻ mặt tràn ngập sự bất khuất, nhưng hiện giờ thì cúi đầu cười mỉm.
Doanh Thừa Phong tuổi tuy không lớn, nhưng hắn ứng biến vô cùng linh hoạt, nhất là cái đầu không biết chứa đựng những cái gì mà chỉ dùng lời nói đã có thể thiết lập ra một cái bẫy cho người ta chui vào.
Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ vài lần muốn lên tiếng ngắt lời, nhưng sau khi cảm thụ được khí thế mênh mông trên từ người Đặng lão tỏa ra thì lời vừa lên tới cổ lập tức bị nghẹn lại, không cách nào nói ra.
Cho đến giờ phút này, sắc mặt hai người bọn họ cực kỳ khó coi, đặc biệt là Hồ Chánh Đức lại càng không có một tia huyết sắc.
Đặng Phương Chu thoáng lạnh lùng nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng lão đối với thiếu niên thiên tài này không có chút hào cảm nào.
- Hừ! Ngươi không cần phải nịnh nọt lão phu. - Đặng Phương Chu trầm giọng nói:
- Ngươi cũng không cần có chủ ý linh tinh, lão phu chỉ hỏi ngươi một chuyện: Hồ Chánh Đức có phải hay không là do hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076613/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.