Hồ Chánh Đức ở trên tầng dừng lại một lúc lâu mới đi xuống.
Hắn cũng không phải là cố ý kéo dài thời gian, mà là vận công xua tan đi hàn khí trong lục phủ ngũ tạng.
Những hàn khí này tuy rằng không thể khiến cho võ sư cường giả bỏ mạng, nhưng nếu để một thời gian dài trong cơ thể thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Loại thương tổn này rất khó chữa khỏi, thậm chí còn có khả năng tạo thành ảnh hưởng tới con đường tấn chức ngày sau.
Cho nên khi được buông tha, Hồ Chánh Đức cũng không lập tức đi xuống, mà ngồi xuống điều tức. Dưới sự trợ giúp của Triệu Khuê, hắn sau khi đem toàn bộ hàn khí trục xuất ra ngoài rồi mới cùng nhau đi xuống.
Chẳng qua, do thân thể bị suy yếu, cho nên cước bộ của hắn có chút tập tễnh.
Mà Đặng lão sau một lúc lâu tìm kiếm mới thấy bóng dáng của bọn hắn, lại nhìn thấy bọn hắn bị trọng thương, bọn hắn lập tức bất chấp tất cả nhanh chóng tiến lại trước mặt lão.
Lực lượng tinh thần của Đặng lão được phóng thích ra đảo qua vài lần trên người hắn, sau đó Đặng lão mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hồ Chánh Đức ngoại trừ tinh thần uể oải ra, thần trí cũng thập phần thanh tỉnh, trên người không có chút gì đáng ngại.
- Đặng thúc! - Hồ Chánh Đức và Triệu Khuê đồng thời khom mình thi lễ nói.
Đặng lão khẽ gật đầu, nói:
- Các ngươi xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương các ngươi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076612/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.