Cửa mở ra, một đạo thân ảnh xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào, đây đúng là Trầm Ngọc Kỳ.
Vẻ mặt nàng có chút quái lạ, nói:
- Thừa Phong sư đệ! Làm sao ngươi biết là ta ở ngoài cửa?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ngọc Kỳ sư muội! Vi huynh trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ cần tính toán một chút là biết sư muội đang ở ngoài cửa.
Hai hàng lông mày Trầm Ngọc Kỳ hơi nhíu lại, nàng khinh thường nói:
- Cái gì chứ, không phải là ta vừa phát ra chút thanh âm, cho nên mới bị ngươi nghe thấy sao. Hừ! Ngươi chẳng qua là đoán được thôi.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức thản nhiên nói:
- Ngọc Kỳ! Ta đúng là nghe được một chút thanh âm, nhưng bởi vì thanh âm này do nàng tạo ra, cho nên ta mới nghe được thôi. - Trầm Ngọc Kỳ thoáng giật mình, gương mặt nàng hơi đỏ ửng lên.
Doanh Thừa Phong tuy rằng không nói là mình khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn biểu đạt ý tứ cũng tương đương như thế.
Trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh, cả không gian tràn ngập không khí mờ ám. Trong lòng Doanh Thừa Phong vui mừng vô cùng, hắn đứng lên đang định ôm lấy mỹ nữ vào lòng, nhưng Trầm Ngọc Kỳ dường như đoán ra được suy nghĩ của hắn, cho nên cả người nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời nói:
- Sư đệ! Cậu nói ngươi mau chóng quán linh một chiếc áo giáp rồi đem qua cho cậu xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076486/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.