Chương trước
Chương sau
-A Phúc, ngươi không sao chứ?
Tào Bằng chắp tay:
-Đa tạ chủ công đã lo lắng, Bằng không sao.
Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua Cao Thuận, nghiêm mặt nói:
-Cao tư mã, xin ngài chớ trách tội. Vừa rồi ta chú ý thấy y phục trên người nữ tử này không vừa vặn lắm, cho nên mới mạo muội như thế. Đây ắt là có người muốn phá hỏng tình hữu nghị với quý bang, nên chuyện này mới xảy ra. Khi châm rượu cho Cao tư mã, tay nàng ta có hơi run run, cho nên ta cảm thấy nàng ta quả có chút bất thường.
Bữa tiệc rượu đêm nay là do một tay Tào Bằng thu xếp.
Tất cả tỳ nữ hầu hạ đều được chuẩn bị kỹ càng.
Y phục được đặt riêng. Trước bữa tiệc rượu, hắn lại sắp xếp cẩn thận thứ tự từng người rót rượu một.
Tào Bằng vốn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Vốn hắn chỉ cảm thấy mỹ tỳ kia có chút bất thường, nên mới lên tiếng ngăn cản. Nào ngờ mỹ tỳ này lại là tử sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt. Tào Bằng giải thích với Cao Thuận một chút, rồi nói với Tào Tháo:
-Phủ Tư Không canh gác nghiêm ngặt, không ngờ nữ tử này có thể trà trộn vào đây, chỉ e rằng… Theo ty chức thấy, tốt nhất nên tìm người có thể nhận diện nàng ta đã.
Đúng vậy, việc canh gác ở phủ Tư Không có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung đại nội.
Người ngoài muốn trà trộn vào thực chẳng dễ dàng gì.
Có thể thần không biết quỷ không hay lẫn vào đám người này, lại nhận trọng trách châm rượu thì sao có thể là do người bình thường gây ra được? Quan trọng nhất là nữ tử này làm sao biết được nàng ta sẽ châm rượu cho Cao Thuận mà không phải những người khác? Chuyện này khẳng định là có vấn đề.
Tào Tháo giờ cũng đã bình tĩnh lại:
-Vậy giao cho A Phúc ngươi xử lý.
Tào Bằng ứng tiếng rồi xoay người nhìn qua đám nữ tử phụ trách châm rượu trong thính đường.
-Người đâu, đưa danh sách lên đây.
Nếu có thể sắp xếp chuyện châm rượu, ắt sẽ có bản ghi chép tỉ mỉ. Tào Bằng cất bước, đi đến trước mặt một tỳ nữ, trầm giọng nói:
-Ngươi có nhận ra thích khách kia không?
-Bẩm công tử, tiểu tỳ không quen!
Châm rượu cho Cao tư mã vốn là do tiểu Ngọc phụ trách. Vừa rồi trước khi dâng rượu, nàng kia chợt chạy tới, nói là tiểu Ngọc bị bệnh, bảo nàng tạm thời thay thế. Lúc ấy, bọn tiểu tỳ đều vội sắp rượu, cho nên không để ý lắm. Công tử, chúng nô tỳ và thích khách kia thật sự không có quan hệ gì hết.
-Tiện tỳ xảo trá, phải dùng đại hình xử lý ngươi mới được.
Hứa Chử tức giận quát, tiểu tỳ kia sợ đến lạnh run người.
Tào Bằng lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau chợt xoay người lại:
-Tư Không, hay là mời người nhận rõ lai lịch của nữ tử này một chút.
-A Phúc, ý của ngươi là…
-Nữ tử này nhất định là tỳ nữ trong phủ, nếu không nàng ta không thể biết chuyện tiểu Ngọc là ngươi châm rượu cho Cao tư mã. Xin Tư Không lập tức phái người lục soát trong phủ, ta suy đoán tiểu Ngọc kia rất có thể đã bị giết rồi. Xung quanh tửu phòng, nhất định có thể tìm được thi thể nàng ta.
Tào Tháo vội vàng hạ lệnh:
-Trọng Khang, lập tức dẫn người tìm đi.
-Tuân lệnh!
Hứa Chử không nói hai lời, bước như bay ra khỏi đại sảnh.
-Rốt cuộc là kẻ nào muốn hại Cao tư mã?
Tào Bằng không trả lời, đi đến trước mặt tỳ nữ kia, ngồi xổm xuống, lục soát thi thể nàng ta. Hắn muốn tìm chút ít dấu vết còn sót lại trên người nàng nhưng không có đến nửa điểm manh mối. Đoản kiếm tên Ngư Trường, nhưng không phải là thanh kiếm Ngư Trường trong lịch sử kia, mà chỉ là một thanh kiếm được chế tạo dựa theo kiểu dáng của kiếm Ngư Trường mà thôi. Tào Bằng vừa đứng dậy liền nghe có người hỏi.
Hắn cười lạnh một tiếng:
-Đương nhiên là người không muốn chủ công lập được công lao lớn như thế rồi.
Một câu này của hắn khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngậm chặt miệng lại.
Không muốn Tào Tháo lập được công lao lớn như thế?
Mở rộng lãnh thổ đương nhiên là công lao lớn nhất. Cho dù là đế vương cũng phải tán thành. Thế nhưng lại có người không muốn chuyện này xảy ra, kẻ đó là ai? Cả Hứa Đô này nếu nói người không muốn Tào Tháo lớn mạnh hơn nữa, e rằng cũng chỉ có người của Đế đảng. Tào Tháo sầm mặt nhưng không nói năng gì. Ánh mắt y lướt qua nhìn mấy vị lão thần Hán thất, khiến mấy người kia tức thì mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
-A, đây chẳng phải là Tiểu Mê Hồ hầu hạ Ngũ công tử sao?
Một gia thần đang thu dọn đống hỗn độn, vô tình nhìn thấy thi thể mỹ tỳ nằm trong vũng máu thì ngạc nhiên nói.
-Ngươi nói cái gì?
Tào Tháo vừa nghe thấy thế đã thất kinh, lớn tiếng quát, hỏi.
Tên gia thần kia sợ hãi, quỳ thụp xuống:
-Tiểu nhân, tiểu nhân nói người này hình như là Tiểu Mê Hồ hầu hạ Ngũ công tử ạ.
-Ngươi nhìn kỹ lại cho ta xem nào.
Tên gia thần nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh thi thể kia.
Gã ngồi xuống, cẩn thận nhìn kỹ, rồi ngẩng đầu, nói:
-Tư Không, người này chính là Tiểu Mê Hồ. Tiểu nhân đã từng thấy nàng ta rồi. Đây là Tiểu Mê Hồ ngày thường thường mài mực cho Ngũ công tử. Tên nàng ta vốn là gì thì chúng tiểu nhân cũng không rõ lắm. Nhưng nàng ta luôn mơ mơ màng màng, hay quên trước quên sau, nên chúng tiểu nhân đều gọi nàng ta là Tiểu Mê Hồ. Đúng vậy, tiểu nhân nhất định không nhìn sai đâu. Nếu Tư Không không tin, có thể gọi người đến nhận diện nàng ta mà xem.
Ngũ công tử chẳng phải là Tào Xung sao?
Đến lúc này, đến Tào Bằng cũng lặng im, lùi lại một bên, không lên tiếng nữa.
Chuyện này xem ra đã trở nên phức tạp hơn chút ít. Đang yên đang lành, sao Tào Xung lại bị liên lụy? Tào Xung không phải đã được đưa đến Toánh Xuyên đọc sách sao? Chẳng lẽ hắn bất mãn với sự sắp xếp của Tào Tháo, nên phái người ám sát y? Chuyện này nghe ra rất vớ vẩn, nhưng cũng không phải không có khả năng. Từ xưa đến nay, cha con bất hòa, cha giết con, con giết cha cũng không phải là không có khả năng.
Tào Bằng tin rằng chuyện này không có dính líu gì đến Tào Xung.
Nhưng vào giờ phút này, hắn không dám mở miệng nói gì, bởi vì hắn đã nhận ra mặt mày Tào Tháo đã xám xịt cả lại.
Hai tay Tào Tháo nắm chặt lại, một lát sau, y chợt gầm lên giận dữ:
-Tào Chân đâu?
-Có mạt tướng!
Tào Chân từ ngoài đại sảnh vội vàng chạy vào.
-Ngươi lập tức dẫn người đi suốt đêm đến thư viện Toánh Xuyên lôi tên nghịch tử kia về cho ta.
-Chuyện này…
-Sao? Ngươi muốn kháng lệnh phải không?
Tào Chân thầm kêu khổ.
Gã do dự một chút rồi chắp tay nói:
-Ty chức không dám, ty chức xin lĩnh mệnh.
-Khoan đã!
Tào Bằng chợt đứng ra, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo:
-Thúc phụ, chuyện này tuyệt đối không có quan hệ đến Thương Thư. Thương Thư là người hiểu lí lẽ, sao có thể gây ra chuyện đại nghịch bất đạo dường này được? Theo điệt nhi thấy, chuyện này ắt có điều kỳ quái. Điệt nhi cho rằng ngay đến Thương Thư cũng không biết lai lịch nàng ta đâu.
Tốt nhất chúng ta vẫn nên điều tra trước một chút, xem làm sao nữ tử này lại có thể trà trộn tới bên cạnh công tử Thương Thư là hơn.
Nếu chủ công e ngại, người có thể để đích thân huynh trưởng đến thư viện Toánh Xuyên dò hỏi xem sao, không nên gióng trống khua chiêng. Tuyệt không có lợi gì cho chúa công.
Tào Tháo không khỏi do dự.
Y cũng biết Tào Xung chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy nhưng có người lại nhận ra thích khách này là người bên cạnh Tào Xung.
Nếu y không tỏ thái độ gì, không khéo sẽ khiến Cao Thuận hiểu lầm. Tào Tháo lén liếc nhìn Cao Thuận, thấy vẻ mặt gã như thường. Cao Thuận bước lên, nói:
-Tư Không, theo ta thấy, Tào công tử nói rất có lý. Gióng trống khua chiêng điều tra không được hay cho lắm. Hay là trước mắt cứ điều tra xem nữ tử này trà trộn vào trong phủ như thế nào, rồi hỏi Ngũ công tử cũng chưa muộn.
Nếu Cao Thuận đã mở lời, Tào Tháo dĩ nhiên cũng không làm căng nữa.
Một lát sau, Hứa Chử trở về:
-Khởi bẩm Tư Không, trong đống tuyết phía sau tửu phòng phát hiện một nữ tử khỏa thân, đúng là tiểu Ngọc kia.
-Điều tra rõ ràng cho ta xem nữ nhân này trà trộn vào trong phủ như thế nào.
Lúc này, quả thực Tào Tháo đã nổi giận.
Một nữ nhân như vậy trà trộn vào trong phủ chẳng ngờ lại không ai phát hiện ra.
Nếu chẳng may nàng ta muốn ám sát Tào Tháo thì y đã gặp nguy hiểm biết nhường nào. Cũng may là thường ngày Tào Tháo vốn cẩn thận đề phòng, lúc nào cũng có hai người Điển Vi và Hứa Chử đi theo. Nếu không… Tào Tháo giật mình, thầm sợ hãi.
Lúc này, một lão quản gia đi tới.
-Tư Không, lão nô có chút ấn tượng với nữ tử này.
-Ồ?
-Tầm đầu năm, có một lần Ngũ công tử ra ngoài, khi trở về đã dẫn theo nữ tử này. Lúc ấy, lão nô nhớ rõ, phu nhân còn hỏi. Ngũ công tử nói khi người và Chu Bất Nghi đi dạo trên phố thấy nữ tử này bán mình để ma chay cho phụ thân nên không đành lòng, liền mua nàng ta về hầu hạ người.
Đúng vậy, chính là nữ tử này!
Lão nô còn nhớ rõ, ban đầu phu nhân muốn để nàng ta vào bếp, nhưng Ngũ công tử nói nàng ta biết chữ, cho nên để bên cạnh công tử.
-Ngươi chắc chắn chứ?
-Lão nô nhớ rất chính xác.
Tào Bằng chợt biến sắc.
Hắn bật đứng dậy, quát to một tiếng:
-Không hay rồi!
Tào Tháo còn chưa kịp hỏi, hắn đã chạy ra khỏi phòng.
-Quân Minh, mau dẫn người đuổi theo A Phúc đi.
Tào Tháo tuy không biết vì sao Tào Bằng lại phản ứng mãnh liệt như thế, nhưng bản năng mách bảo y nên tin tưởng hắn.
Điển Vi ứng tiếng rồi dẫn theo mười tên vệ sĩ bám sát Tào Bằng.
Tào Tháo đứng trên thính đường, nhìn lướt qua thi thể trên đại sảnh, lại quay đầu nhìn Cao Thuận, cười chua xót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.