- A Phúc, ta phải về rồi.
- ….
Trong hoa viên phía sau phủ Phụng Xa Hầu, tuyết trắng xóa.
Một cơn gió thoảng qua, cuốn tung bụi tuyết. Lã Lam dựa vào lòng Tào Bằng, cùng hắn ngắm cảnh tuyết trong vườn, chợt buồn bã nói.
Tào Bằng ngây người.
Cánh tay đang đặt bên hông Lã Lam theo bản năng thu lại.
Một lát sau, hắn hạ giọng nói:
- Nàng thật muốn đi sao?
- Căn cơ của ta dù sao cũng là Lã Hán. Mẫu thân và tiểu nương cũng cần có ta chăm sóc nữa. Giờ triều đình đã chấp nhận cho chúng ta quy thuận, đầu xuân sẽ khai chiến với Cao Cú Lệ. Lúc này, ta cần phải trở về. Nếu không, lòng quân Lã Hán ắt không yên. A Phúc, khi nào chàng đi Nam Dương? Nghe nói tình hình bên đó rất bất ổn.
Tào Bằng cười:
- Những chuyện bất ổn nhất ta đều đã trải qua, Nam Dương chẳng có gì đáng phải lo nghĩ cả.
Khi nói chuyện, hắn đưa tay nâng mặt Lã Lam lên, nghiêm nghị nói:
- Nhưng có chuyện này nàng phải đồng ý với ta. Trở lại Lã Hán rồi không được giống như trước kia, đích thân ra trận chiến đấu nữa. Giờ Chu đại thúc đang ở Đông Lăng đảo xây dựng thủy quân, chuyện liên lạc sau này cũng thuận tiện hơn ít nhiều rồi. Đúng rồi. Tốt nhất là mau chóng tìm một bến cảng thích hợp cho tàu thuyền nghỉ ở vùng duyên hải. Ta đã sai người thông báo cho cửu đại hành thủ của Từ Châu, bảo bọn họ phái người đi tới Bột Hải cùng bàn bạc với các nàng rồi. Có một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748619/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.