Điển phủ vẫn vắng lặng như trước kia.
Đứng cạnh cánh cửa nổi bật của phủ Tư Không, Điển phủ trông không được bắt mắt lắm, giống như phần kiến trúc phụ của phủ Tư Không. Dưới ánh mặt trời, cánh cửa lớn của Điển phủ khép chặt, chỉ mở một cánh cửa nhỏ để người hầu ra vào. Bậc cửa màu xanh lơ được quét dọn rất sạch sẽ và cọ rửa bằng nước sạch, trên bậc thềm còn lại vết nước. Những cọc buộc ngựa hai bên đều trống trơn, có thể thấy ở đây không nhiều người lắm.
Tào Bằng nhảy xuống ngựa, bước lên trên bậc thang.
Không ngờ, hắn lại nhìn thấy một người quen đang đi ra từ trong Điển phủ.
-Hoa tiên sinh?
Tào Bằng ngờ ngợ kêu lên một tiếng.
-Công tử! Nghe nói công tử đã thoát ra khỏi lao ngục, vốn ta nên tới chúc mừng công tử mới phải. Tuy nhiên hai ngày nay bận quá, vì thế vẫn chưa thực hiện được, xin công tử thứ lỗi.
Hoa Đà cười ha hả tiến lên chào, Tào Bằng cũng vội vàng đáp lễ.
Dù thế nào, lần này nếu không có Hoa Đà và Đổng Hiểu tận tình cứu chữa thì Tào Nam không chừng đã mất mạng. Vì thế, Tào Bằng vô cùng kính trọng Hoa Đà.
-Hoa tiên sinh sao lại ở đây?
-Ồ, Điển gia Đại Lang không được khỏe lắm, ta tới xem bệnh cho ngài ấy.
Bệnh tình của Điển Đại Lang thực ra không nặng lắm, có điều trước đây không chữa trị kịp thời, thế nên hiện giờ… kể cả chữa khỏi, e rằng cũng khó có thể đi lại như người bình thường.
Điển Đại Lang mà Hoa Đà nói tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748418/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.