Viên Thiệu nghe hai người này tranh cãi mà thấy đau đầu.
-Thư tiên sinh, Công Tắc, các ngươi im cả đi.
Thư Thụ và Quách Đồ giờ mới ngậm miệng lại. Nhưng hai người này chẳng khác nào hai con gà chọi, căm túc lẫn nhau, không ai chịu cúi đầu trước đối phương.
Viên Thiệu thở dài, đang định mở miệng nói.
Chợt nghe viên tiểu giáo bên ngoài trướng vải báo cáo:
-Chủ công, chuyện lớn không hay rồi!
-Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?
-Theo tin mới nhận được, tướng quân Văn Sú, tướng quân Văn Sú đã…
Viên Thiệu giật mình, run rẩy, quát lớn:
-Tân Ất làm sao?
-Văn Sú tướng quân gặp mai phục ở Thập Lý doanh, bị Tào quân giết rồi.
-A a a!
Viên Thiệu thấy trời đất như quay cuồng, choáng váng đầu óc.
-Ngươi nói lại xem nào?
-Văn Sú tướng quân bị Tào quân giết chết. Cao Lãm tướng quân cũng bị Tào quân bắt rồi.
-A a a!
Viên Thiệu ngồi thụp xuống, ngây ra như phỗng, một hồi lâu không nói nổi câu gì.
Mọi người trong trướng thấy thế mà sợ hãi. Cả đám người cùng đồng thanh gọi "Chủ công, chủ công mau tỉnh lại". Cũng có người ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng, vất vả hồi lâu mới thấy Viên Thiệu tỉnh lại. Hắn lòng đau như cắt, đứng dậy, lớn tiếng quát hỏi:
-Là người nào giết Tân Ất?
-Chuyện này không rõ lắm.
-Không rõ lắm, không rõ lắm, không rõ lắm…
Viên Thiệu nổi trận lôi đình, giơ chân đạp bay án thư trước mặt, tay nắm lấy bảo kiếm:
-Chuyện này các ngươi còn không rõ lắm thì ta nuôi các ngươi làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748389/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.