Chương trước
Chương sau
-Tân Ất đâu rồi, mau bảo Tân Ất đến đây.
Văn Sú đang định chọc thủng cửa doanh trại Tào quân, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Viên Thiệu đã mất hứng, đi tới trước mặt hắn.
-Chủ công, sao lại bảo ta thu binh? Ta đã sắp công phá cửa doanh trại Tào quân, lấy thủ cấp của Tào tặc rồi.
-Tân Ất, chúng ta bị lừa rồi!
Viên Thiệu vừa nói vừa chỉ tay về phía Diên Tân.
Văn Sú nhìn theo hướng tay chỉ của Viên Thiệu, không khỏi thất kinh.
-Lão tặc có mai phục, chúng ta toàn lực xuất kích, trong đai doanh tất phòng không nhà trống. Y định đốt cháy lương thảo, chặt đứt đường lui của chúng ta đấy. Thu binh, lập tức thu binh.
Thu binh?
Văn Sú không khỏi bất mãn, mắt thấy sắp phá được đại doanh của Tào quân, lại phải thu binh đúng lúc này, thực khiến gã không cam lòng.
-Tân Ất nhanh chóc dẫn bộ binh về tiếp viện doanh trại. Ta sẽ đích thân dẫn binh mã đoạn hậu.
Viên Thiệu nói quyết liệt, không cho phép bất cứ kẻ nào có quyền làm trái lệnh.
Văn Sú nuốt nước miếng, bất ngờ quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát:
-Các huynh đệ, theo ta cứu viện doanh trại nhanh.
Vừa nói, Văn Sú vừa dẫn binh mã nhanh chóng lao về phía đại doanh Diên Tân. Nhưng lúc này, quân sĩ của Viên Thiệu đã không còn biết nghe ai nữa, đang đánh thắng, vì sao lại bất ngờ thu binh như thế? Nhưng quân vô hí ngôn, nếu Viên Thiệu đã có lệnh, các quân sĩ hiển nhiên phải lùi lại.
Quân Viên Thiệu đồng loạt rút lui, các tướng quân đang tấn công Điển Mãn cũng đều lùi lại.
Mới vừa rồi Điển Vi bị hơn mười viên đại tướng tấn công, vô cùng vất vả. Quân Viên Thiệu bất ngờ rút lui, hắn mới kịp thở một tí. Nhưng cảm giác bị quần đấu chẳng thú vị chút nào, Điển Vi nổi giận, thúc ngựa đuổi theo, cây búa lớn trong tay ném về phía đối phương.
Người chạy cuối cùng là đại tướng Tiêu Xúc dưới trướng Viên Thiệu.
Vừa nghe có tiếng gió rít lên phía sau, gã vội vàng quay lại, chém ra một đao.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, đại đao bổ trúng cây búa lớn của Điển Vi. Tay Tiêu Xúc run lên, suýt nữa rơi binh khí.
Chỉ trong nháy mắt này, Điển Vi đã thúc ngựa đến trước mặt gã, giơ tay chém một đao xuống. Tiêu Xúc ngã ngựa.
Ngay sau đó, đại đao của Điển Vi lại ném ra, tay hắn vòng ngược ra sau nắm lấy song thiết kích, thúc ngựa đuổi theo đối phương. Cảm giác bị bao vây lúc nãy khổ sở đến thế nào, giờ có được cơ hội trút giận, sao Điển Vi có thể dễ dàng buông tha cho đối thủ được? Bên kia, Tào Thuần cũng dẫn quân xông ra. Hổ Báo kỵ quát lên, quần ẩu trong đêm đen. Tào Tháo dẫn binh lao ra khỏi doanh trại. Dù không rõ vì sao Viên Thiệu lùi lại, nhưng y quyết không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Cái này gọi là đánh rắn dập đầu. Nếu Viên Thiệu tiếp tục tấn công, đích thật Tào Tháo không thể trả đòn được, nhưng thật không ngờ Viên Thiệu lại thu quân.
-Các huynh đệ theo ta truy kích.
Tào Tháo hét lớn, bảo kiếm lóe lên sắc lạnh dưới ánh lửa.
Khi Văn Sú dẫn quân chạy về tới đại doanh ở Diên Tân, đã thấy đám binh lính trấn giữ đại doanh đang liều mạng dập lửa.
Tào quân không thấy bóng dáng đâu. Nếu không phải có mấy thi thể nằm rải rác trong đại doanh nhắc nhở gã, Văn Sú chắc sẽ nghĩ rằng đám cháy này xảy ra là do bất cẩn, và những người kia chỉ đang đi lấy nước mà thôi. Đại doanh hơi hỗn loạn, một viên đại tướng của quân Viên Thiệu thúc ngựa tới trước mặt Văn Sú.
-Đông Dương, chuyện gì đã xảy ra? Tào quân đâu?
Đông Dương là tự của viên đại tướng này. Hắn vốn tên là Trương Húc, cũng là một mãnh tướng nổi tiếng dưới trướng Viên Thiệu.
Giờ phút này, Trương Húc vô cùng thảm hại. Hắn ngồi trên ngựa, chắp tay, nói:
-Tân Ất tướng quân, vừa rồi một nhóm Tào quân bí mật đánh úp doanh trại ta, may nhờ Thư Thụ tiên sinh sớm phát giác mới không hoảng loạn. Tuy nhiên sau khi xông vào, Tào quân không ham chiến, chỉ đốt hai đống lương thảo rồi phá vòng vây rời đi rồi.
Chỉ đốt hai đống lương thảo ư?
Văn Sú ngờ vực, nhìn ánh lửa ngút trời phía hậu doanh.
Trước Húc xấu hổ giải thích:
-Bên cạnh hai đống lương thảo kia có mấy chục thùng cây trẩu mới được chuyển tới. Lúc cứu hỏa, các huynh đệ không cẩn thận làm đổ đống cây trẩu đó, nên mới….
Văn Sú thiếu chút nữa đã vung đao chém chết Trương Húc.
Vất vả cả nửa ngày trời, cuối cùng người nhà mình lại gây chuyện.
-Tào quân có bao nhiêu người?
-Không rõ lắm, nhưng tất cả đều là kỵ quân. Còn nữa, viên Tào tướng dẫn đầu khá lợi hại, mạt tướng không phải là đối thủ của hắn.
-Khốn khiếp. Vậy khi nào Tào quân bỏ đi?
-Vừa mới đi không lâu!
Trương Húc nói xong liền chỉ tay về hướng đông:
-Bọn họ chạy về hướng đông, nhưng tất cả đều là kỵ quân, giờ chắc đã trốn mất rồi.
Văn Sú không nói gì nữa, thúc ngựa đi.
-Các huynh đệ, theo ta truy kích.
Rất lợi hại ư?
Lợi hại đến mấy cũng có thể sánh được với Điển Vi sao? Lão tử giờ đến Điển Vi còn không sợ, huống hồ chỉ là một tên tướng vô danh của Tào quân.
Lần này, quả thật Văn Sú vô cùng giận dữ! Mắt thấy việc lớn sắp thành lại bị một nhóm Tào quân không rõ lai lịch quấy nhiễu, nhưng chuyện khiến gã tức giận nhất chính là cứ tưởng Tào quân phóng hỏa, thật không ngờ lại chính là do người nhà mình bất cẩn mà ra. Gã cũng chẳng thèm trách cứ Trương Húc. Toàn bộ nỗi uất giận đều trút cả lên người đám Tào quân. Trương Húc vốn định ngăn cản Văn Sú, nhưng lại nghĩ đến tính tình gã nên lời đã sắp nói ra lại nén lại. Ai lại không biết Văn Sú là người tính tình nóng nảy?! Lúc trước còn có Nhan Lương xoa dịu gã, giờ Nhan Lương chết, từ trên xuống dưới trong Viên quân, ngoài Viên Thiệu ra, e rằng không còn người nào có thể cản được Văn Sú nữa. Cho dù là Thư Thụ và Hứa Du cũng không thể làm gì được.
Văn Sú lệnh bộ quân ở lại chữa cháy, chỉ dẫn theo năm trăm kỵ quân đuổi theo hướng Trương Húc chỉ.
Sắc trời ngày càng u ám, mây đen che khuất mặt trăng. Tầng mây dày đặc như đang rơi xuống, khiến người cũng thấy áp lực theo.
Gió đã dịu đi nhiều.
Trên tầng mây mơ hồ như xuất hiện những hình dạng giống con ngân xà, lúc mờ lúc tỏ, vô cùng quỷ dị.
Văn Sú đuổi theo hơn mười dặm đường, mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng dáng của đám binh mã.
Gã vội vàng giục ngựa xông lên. Qua ánh sáng từ đuốc của đối phương, Văn Sú liếc mắt đã nhận ra người tới là một trong tứ đình trụ Hà Bắc, Cao Lãm.
-Xương Từ, sao ngươi lại tới đây?
Cao Lãm vội vàng tiến lên, ngồi trên ngựa, chắp tay nói:
-Chúng ta đang tấn công doanh trại Tào quân, chợt nghe chủ công và các tướng lãnh lệnh chúng ta dẫn binh về cứu viện. Tuấn Nghĩa lo lắng Tào quân truy kích nên dẫn quân bản bộ đi kiểm tra, lệnh ta dẫn người trở về đại doanh trước. Tân Ất vì sao lại xuất hiện ở đây?
-Tào tặc chết tiệt!
Văn Sú mắng ầm lên một câu, rồi nói qua tình hình cho Cao Lãm biết.
-Kể từ khi Xương Từ đến đây có thấy kẻ nào khả nghi không?
Cao Lãm ngẩn ra, chợt quát to một tiếng:
-Nếu không có Tân Ất nhắc nhở, suýt nữa ta đã quên mất. Trên đường trở về, đúng là ta có gặp một đội nhân mã. Nhưng bởi vì trời tối, vả lại khoảng cách lại xa, ta không thấy rõ cờ hiệu của đối phương lắm. Ước chừng có hơn trăm người, đều là kỵ quân. Ta tưởng là thám báo của chủ công, lại đang lo lắng chạy về cứu viện, nên không chú ý tới. Lẽ nào Tân Ất nói bọn họ sao?
Văn Sú vừa nghe thấy thế, tức thì hưng phấn.
-Đúng vậy, chính là bọn người đó! Bọn họ đi theo hướng nào?
-Dường như là hướng Thập Lý doanh.
Văn Sú vừa nghe thấy thế, tức thì định đuổi theo.
Cao Lãm vội cản lại:
-Tân Ất, liệu có mai phục hay không?
-Mai phục cái chết tiệt gì? Tào tặc nhát gan như thế, sao có thể có mai phục được?
Cao Lãm ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Thấy Văn Sú quyết truy kích, y liền lệnh cho thuộc cấp dẫn bộ binh trở về đại doanh, còn y đích thân dẫn năm trăm kỵ quân, hợp binh với Văn Sú. Cả ngàn kỵ binh chạy như điên, tiếng móng ngựa gõ xuống trong đêm đen ù ù như trống trận.
Đoàng!
Một tia sét xé rách trời cao, con ngân xà ẩn trong tầng mây chợt lóe sáng, soi cả một vùng đất sáng rỡ. Hai người Văn Sú và Cao Lãm cùng truy kích được ước chừng mười dặm, liền thấy có bóng hình dao động ở phía trước, hình như có người đang di chuyển, mơ hồ như có tiếng chiến mã hí vang đâu đây. Văn Sú tức thì mừng rỡ, sống đao vỗ lên mông ngựa. Chiến mã hí dài.
-Xương Từ, chính là bọn họ!
Văn Sú dứt lời, lớn tiếng quát:
-Tào tặc đừng chạy, có Văn Sú đây.
Thập Lý doanh là nơi khi xưa đại tướng Bàng Quyên của Ngụy quốc thời Chiến quốc từng hạ trại. Nghe nói đại doanh của Ngụy quân lúc ấy kéo dài mười dặm, cho nên nơi này mới được gọi là Thập Lý doanh.
Thập Lý doanh, đồi núi nhấp nhô.
Tào quân ở phía trước vừa nghe thấy tiếng quát ầm ầm của Văn Sú, tức thì rối loạn.
Chợt nghe có người la lên:
-Viên quân đuổi theo, đi mau.
Vừa nói, bóng người đó vừa chuyển động, biến mất vào trong đồi núi. Lúc này, Văn Sú sao có thể từ bỏ ý đồ, tha cho đối phương được nữa?
Gã thúc ngựa múa đao, rống lớn:
-Tào tặc đừng chạy, đứng đó cho ta.
Cao Lãm muốn ngăn Văn Sú lại, nhưng vẫn chậm một bước. Y đành phải dẫn theo kỵ quân, bám sát theo sau Văn Sú. Vừa đi vào đất đồi, tầm mắt cũng rõ ràng hơn.
Trong không khí, tràn ngập hơi nước, dự báo cơn giông sắp kéo đến. Chiến mã chạy qua lại càng sốt ruột hơn.
-Người đâu?
Văn Sú ghìm ngựa, kinh ngạc hỏi.
Sau khi bọn họ đuổi theo, không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng Tào quân đâu.
Cao Lãm chợt cảm thấy có điềm chẳng lành, thúc ngựa tiến lên, nói:
-Tân Ất, giặc cùng đường chớ đuổi nữa. Chúng ta về doanh trại phục lệnh trước đã. Ngày sau sẽ tìm Tào tặc quyết chiến.
Nhìn đồi núi trập trùng, Văn Sú cũng hơi sợ hãi.
Đã là đại tướng đều sẽ đọc một ít binh thư, thông hiểu chút binh pháp. Văn Sú cũng hiểu được nếu tiếp tục truy đuổi không khéo sẽ trúng mai phục. Cao Lãm lại khuyên bảo, khiến gã càng hoảng sợ hơn, liền hạ giọng, nói:
-Vậy thì hôm nay buông tha đám cẩu tặc này.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng tên vang lên.
Hai bên đồi núi chợt xuất hiện vô số ngọn đuốc sáng như sao. Ánh lửa hiện ra khắp nơi ở Thập Lý doanh.
-Văn Sú đừng chạy! nguồn TrumTruyen.net
Có người lớn tiếng quát lên.
Từ mặt trái sườn đồi, tiếng la hét vang lên.
Hai đội nhân mã từ chỗ tối xông ra. Trời tối đen như mực, Văn Sú không biết đối phương có bao nhiêu người.
Gã kinh hãi, vội vàng quay đầu ngựa, lớn tiếng nói:
-Xương Từ, có mai phục, chạy mau!
Vừa dứt lời, Viên quân đã bắt đầu náo loạn.
Văn Sú thúc ngựa chạy nhanh, hòng thoát khỏi Thập Lý doanh. Nhưng gã còn chưa kịp đi xa, mới thoát được chừng hai, ba dăm đường, phía trước mặt chợt sáng rực ánh lửa. Một viên đại tướng cưỡi con Chiếu Dạ Bạch chặn lối đi của gã. Người tới mặc bộ chiến bào màu xanh, thân khoác áo giáp Thiên Đường Nghê có hình đầu thú đang há mồm, lưng đeo đai ngọc, đầu đội kim quan tam xoa, tay cầm một cây phương thiên họa kích.
Bộ áo choàng ánh lên như nhảy múa dưới ánh lửa.
-Văn Sú chạy đi đâu!
Người này xông đến, quát to, thúc ngựa lao xuống đồi.
Thanh phương thiên họa can kích ánh lên lạnh lẽo trong không trung, người như rồng, ngựa như hổ, chỉ chớp mắt đã đến gần Văn Sú.
Văn Sú khiếp sợ!
Gã thất thanh hô lên:
-Lã Bố!
Trong đầu như mê man đi, gã ngây người.
Nhớ năm xưa, Lý Thôi, Quách Dĩ vây khốn Trường An, bức Lã Bố bỏ chạy. Lã Bố dẫn theo vợ con, từng tìm đến nương nhờ Viên Thiệu, còn giúp Viên Thiệu đánh tan Công Tôn Toản. Sau đó, bởi Viên Thiệu vốn e ngại Lã Bố, nên mới sai người giết chết gã trên đường. Chẳng ngờ Lã Bố biết được, dẫn theo tám viên mãnh tướng liều chết thoát khỏi đại doanh Viên quân. Cũng chính lần đó, Văn Sú được tận mắt nhìn thấy sự hung hãn, cuồng mãnh của Lã Bố.
Chẳng phải Lã Bố đã chết rồi sao?
Văn Sú hơi hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại thầm khiếp sợ.
-Tân Ất, cẩn thận!
Cao Lãm ở phía sau lớn tiếng la lên, mới khiến Văn Sú kịp giật mình, giơ đao đỡ đòn.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, thanh phương thiên hoa kích nặng nề bổ xuống đại đao của Văn Sú. Đao kích chạm nhau, cánh tay của Văn Sú run lên. Đồng thời, gã bắt đầu nghi hoặc, khí lực của Lã Bố này dường như đã kém trước không chỉ một bậc.
"Lã Bố" kia không thèm nhìn đến Văn Sú, xông về phía Cao Lãm.
Ở phía sau hắn, một vị tướng quân mặc giáp màu đen vung thương đâm thẳng về phía Văn Sú. Long lân dài một trượng hai rít gào, mang theo cương khí mãnh liệt.
Văn Sú vừa đỡ một kích của "Lã Bố", còn chưa kịp bình tĩnh lại, long lân một trượng hai đã ập tới trước mặt.
Gần như là bản năng, Văn Sú nâng đao hất ra ngoài, khóa đòn của long lân kia. Không đúng, người kia không phải Lã Bố!
Đến lúc này, Văn Sú mới bừng tỉnh.
Gã biết người sử dụng phương thiên họa kích kia chẳng những võ nghệ không bằng Lã Bố, mà còn khác Lã Bố rất nhiều. Lã Bố ngồi Xích thố tê phong thú, còn người kia cưỡi Chiếu Dạ Bạch. Lã Bố hơn ba mươi, sắp bốn mươi tuổi, còn nghe giọng người nọ tuổi chừng không lớn lắm. Chiêu số có vẻ giống nhau, nhưng uy lực lại cách nhau một trời một vực. Nếu như không phải thế thì vừa rồi chắc chắn Văn Sú đã lành ít dữ nhiều rồi.
Ngay khoảnh khắc Văn Sú còn đang sững sờ, một vị tiểu tướng nắm cây thương và đám quân sĩ đã xông đến trận địa.
Viên đại tướng mặc giáp đen múa đao, xông đến
-Văn Sú để mạng lại!
Văn Sú không nhịn được, cười sằng sặc:
-Cẩu tặc mà cũng dám bắt nạt ta sao?
Qua hai lần giao chiến vừa rồi, Văn Sú có thể cảm nhận được hai vị tướng này của đối phương tuy rằng lợi hại nhưng không đáng lo ngại. Chính vì thế, khi viên tướng thứ ba của Tào quân xông đến, Văn Sú tức thì giở thói ngông cuồng, vung đao bổ tới đối phương. Một đao quyết chặt lấy thủ cấp địch thủ.
Nào ngờ đâu, song đao giao kích, một tiếng nổ lớn phát ra trên không.
Đại đao của vị tướng này ẩn chứa sức mạnh chết chóc quỷ dị. Nhìn thì tưởng như một đao, nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt khi bổ xuống, đại đao của vị tướng này đã hóa thành hơn mười đao. Đệ nhất đao của Văn Sú tức thì chệch đi, nhanh chóng bị đè xuống. Kỳ diệu nhất là hơn mười đao này gần như bổ cùng một lúc, hết đao này lại đến đao khác. Hơn mười đao cùng chém xuống một lúc, chẳng khác nào nước sông Đại giang ầm ầm cuốn đến. Sau khi một đao cuối cùng tập trung cả hơn mười đao lúc trước giáng xuống, Văn Sú đã cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Răng rắc! Đại đao trong tay gãy làm hai đoạn!
A!
Không ngờ đó lại là bảo đao.
Đao của viên tướng kia sau khi chặt đứt đao của Văn Sú vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục chém xuống dưới.
Văn Sú định tránh né đã không còn kịp nữa. Gã có thể cảm nhận rõ ràng rằng thanh đại đao trong tay vị tướng kia dừng trên giáp trụ trước ngực gã, xé tan áo giáp nhưng vẫn chưa phạm vào người gã. Đao kình mạnh mẽ bổ dọc người Văn Sú đi xuống. Gã kêu thảm một tiếng, ngã khỏi ngựa. Thân thể gần như đứt lìa, lập tức mất mạng. Máu tươi nháy mắt đã nhuộm mặt đất thành màu đỏ tươi.
Cao Lãm đang giao chiến với hai viên Tào tướng kia.
Xét về thân thủ mà nói, Cao Lãm hơn hai vị Tào tướng kia một chút. Thân là một trong tứ đình trụ của Hà Bắc, hắn và Trương Cáp tuy có võ nghệ cao cường, nhưng vẫn kém xa Nhan Lương và Văn Sú. Nếu xét về thân thủ mà nói, Trương Cáp đứng bậc siêu quần trong những tướng hạng nhất, nhưng không phải là võ tướng mạnh nhất. Còn Cao Lãm kém hơn Trương Cáp một chút, tức là xếp vào hàng võ tướng nhất hạng tốp đầu. Đối mặt với hai viên Tào tướng, nếu đơn đấu, Cao Lãm cầm chắc thắng lợi, nhưng một đấu hai, y khá vất vả. Nếu không đánh đến trên dưới một trăm hiệp, Cao Lãm muốn thắng được đối phương cũng chẳng dễ dàng gì.
Tiếng hét thảm thiết của Văn Sú truyền đến tai Cao Lãm, khiến y hoảng sợ.
Y lén liếc nhìn, chỉ thấy thi thể Văn Sú chìm trong vũng máu trên mặt đất.
Y khiếp sợ, viên Tào tướng sử dụng thanh họa can kích kia bất ngờ giơ tay, ném ra hai quả thiết lưu tinh. Cao Lãm đang sợ mất hồn vía, tai vừa nghe tiếng gió rít, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy thiết lưu tinh ở ngay trước mặt. Y đang định né tránh, chẳng ngờ hai quả thiết lưu tinh lại biến hóa quỷ dị. Quả thiết lưu tinh thứ hai bắn ra sau mà lại đến trước, đập vào quả thiết lưu tinh thứ nhất. Một âm thanh trong trẻ vang lên, Cao Lãm run rẩy, "ba" một tiếng, thiết lưu tinh đã cắm phập vào vai của y. Một đòn này lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Cao Lãm dù mặc giáp nhưng cũng bị thiết lưu tinh đánh vỡ cả giáp. Y nghiêng người, té lăn xuống đất.
-Tử U, để gã lại.
Vị tiểu tướng cầm họa can kích lớn tiếng hô.
Viên Tào tướng cầm thanh long lân dài một trượng hai trong tay bỗng dừng lại. Không đợi Cao Lãm kịp đứng lên, long lân đã đập vào sau lưng y, đánh y phun máu tươi, ngất đi. Hai gã Tào binh xông lên, chẳng nói chẳng rằng lôi Cao Lãm đi. Cùng lúc đó, một đội bộ binh từ phía sau đồi xông tới nhịp nhàng, chỉnh tề, cả hai trăm người đi mà như chỉ một người. Nhưng tiếng bước chân hùng mạnh của bọn họ khiến kỵ binh Viên quân phải thất kinh hồn vía. Kỵ binh chạy trốn không hề ít, nhưng vẫn có đến trăm tên kỵ quân bị cản lại. Bên kia, viên Tào tướng đã chém chết Văn Sú dẫn một đội kỵ quân đứng đối diện với Viên quân như hổ rình mồi.
-Mỗ gia là Bắc quân trung hậu Tào Bằng. Văn Sú đã chết, Cao Lãm đã bị bắt. Các ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng sao?
-Đầu hàng sẽ được tha mạng!
Một viên đại tướng lớn tiếng hô, giọng nói của y quanh quẩn trên không khắp vùng đồi này.
Đoàng. Một tia chớp lại lóe lên. Ánh sáng trắng nhòa chiếu rõ cả vùng đồi. Binh sĩ Viên quân nhìn rõ ràng thấy Văn Sú đang nằm trong đống máu.
Cả hai chủ tướng đều đã bị tiêu diệt rồi sao?
Vậy còn đánh làm gì nữa?
-Chúng ta đầu hàng, chúng ta xin đầu hàng.
Mấy trăm Viên quân đều ồ ạt xuống ngựa. Ngay lập tức, Tào binh xông đến, nắm lấy ngựa và thu lại binh khí của bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Mưa to tầm tã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.