-Tân Ất đâu rồi, mau bảo Tân Ất đến đây.
Văn Sú đang định chọc thủng cửa doanh trại Tào quân, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Viên Thiệu đã mất hứng, đi tới trước mặt hắn.
-Chủ công, sao lại bảo ta thu binh? Ta đã sắp công phá cửa doanh trại Tào quân, lấy thủ cấp của Tào tặc rồi.
-Tân Ất, chúng ta bị lừa rồi!
Viên Thiệu vừa nói vừa chỉ tay về phía Diên Tân.
Văn Sú nhìn theo hướng tay chỉ của Viên Thiệu, không khỏi thất kinh.
-Lão tặc có mai phục, chúng ta toàn lực xuất kích, trong đai doanh tất phòng không nhà trống. Y định đốt cháy lương thảo, chặt đứt đường lui của chúng ta đấy. Thu binh, lập tức thu binh.
Thu binh?
Văn Sú không khỏi bất mãn, mắt thấy sắp phá được đại doanh của Tào quân, lại phải thu binh đúng lúc này, thực khiến gã không cam lòng.
-Tân Ất nhanh chóc dẫn bộ binh về tiếp viện doanh trại. Ta sẽ đích thân dẫn binh mã đoạn hậu.
Viên Thiệu nói quyết liệt, không cho phép bất cứ kẻ nào có quyền làm trái lệnh.
Văn Sú nuốt nước miếng, bất ngờ quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát:
-Các huynh đệ, theo ta cứu viện doanh trại nhanh.
Vừa nói, Văn Sú vừa dẫn binh mã nhanh chóng lao về phía đại doanh Diên Tân. Nhưng lúc này, quân sĩ của Viên Thiệu đã không còn biết nghe ai nữa, đang đánh thắng, vì sao lại bất ngờ thu binh như thế? Nhưng quân vô hí ngôn, nếu Viên Thiệu đã có lệnh, các quân sĩ hiển nhiên phải lùi lại.
Quân Viên Thiệu đồng loạt rút lui, các tướng quân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748386/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.