-Hữu Học! -Ừ? -Hôm qua, Mạnh Nam bộ đào được dưới gốc cây trong hậu viện ở nhà Chúc Đạo một xác người. -Huynh nói xem. -Cái xác đã thối rữa, nhưng theo đồ vật tùy thân thì đó là một xác nam, tên là Ngọc Lâm, là người trong vùng. Người này từng làm việc ở Hương Sơn cư, từng được Chúc Đạo vô cùng sủng ái. Nhưng không biết vì sao hắn lại chết trong nhà Chúc Đạo, hẳn là do Chúc Đạo gây ra. Hương Sơn cư là một quán kỹ nam ở phía thành đông. Chúc Đạo thích long dương (ý nói thích nam),chuyện này Tào Bằng từng nghe nói qua. Người tên Ngọc Lâm này Tào Bằng dường như cũng có chút ấn tượng. Ở thời đại này, làn gió long dương rất thịnh hành, rất nhiều gia đình quyền quý đều có thiếp đồng, nam sủng, không có gì lạ cả. Tào Bằng nhớ rõ lần đầu tiên đến Tuy Dương, ở trên Dịch Kinh đài, Nhạc Quan từng nhắc đến cái tên này, khiến Chúc Đạo thẹn quá hóa giận. Chắc hẳn Ngọc Lâm này hồng hạnh vượt tường, bị Chúc Đạo phát hiện rồi sát hại, rồi chôn dưới gốc cây dưới sân viện trong nhà. Nếu là như thế, chuyện Chúc Đạo trốn khỏi Tuy Dương cũng có cách giải thích. Chuyện giết Ngọc Lâm chắc hẳn có người biết được. Sau khi Xích Trung bị giết, có người cố ý lấy chuyện này ép Chúc Đạo, buộc y phải rời khỏi Lạc Dương, khiến mọi người suy đoán sai lầm. Nhưng Tào Bằng không quan tâm đến vấn đề này lắm. Điều hắn quan tầm là Nhạc Quan đã bỏ trốn đến nơi nào rồi? -Đại huynh có thể soạn công lệnh bắt người được rồi. -Được! Tào Bằng xoay người lên ngựa, chợt hỏi: -Đại huynh có tin tức gì của Nhạc Quan không? -Vẫn chưa có. Trần Quần day day đầu, hơi khổ não, nói: -Người này dường như đã biến mất hoàn toàn vậy, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Nhưng ta đã sai người điều tra chuyện này, chắc chắn sẽ tìm được thôi. Nếu như không tìm thấy người phụ nữ này, vụ án này sẽ không thể kết thúc được. Có thể thấy được, Trần Quần vô cùng oán hận Nhạc Quan. Chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt! Tào Bằng cười cười, thúc ngựa đi ra ngoài. Khi đi ra cửa Tô phủ, hắn chợt nói: -Đại huynh, chuyện báo Viên Huyền Thạc làm Bạch Mã tự khanh vẫn nên làm nhanh hơn một chút. Chúng ta giam y hai ngày, chỉ sợ cũng không phải kế sách lâu dài đâu. Ngay khi trời sáng, hãy thả y về đi. Dù sao người này ở Tuy Dương cũng có chút danh tiếng. Nếu giam giữ y quá lâu, chỉ sợ sẽ bất lợi cho đại huynh. -Được! Trần Quần nói: -Chuyện này ta đã phái người đi tới Hứa Đô, ước chừng cuối tháng này Hồng Lư tự sẽ có câu trả lời. Y nghi hoặc hỏi: -Hữu Học, xem ra ngươi rất có hứng thú với Viên Huyền Thạc thì phải. Hay là ngươi cũng có lòng muốn làm đệ tử Phật gia? -A, không phải ta hứng thú với phật. Đại huynh cũng biết ta là đệ tử phương sĩ. Trước kia ta từng có một vị lão sư, giờ còn đang tu hành ở núi Thiên Thai, sao có thể làm đệ tử phật gia được? Những chuyện Tào Bằng từng trải qua khi còn nhỏ, Trần Quần cũng biết một chút. Y biết Tào Bằng lúc trước từng theo một vị phương sĩ học chữ, và cũng học được rất nhiều điều cổ quái từ vị phương sĩ đó. Nhưng Trần Quần không biết rằng vị phương sĩ kia chính là Tả Từ - Tả Nguyên Phóng lừng danh thiên hạ. -Công tử, vì sao phải giúp Huyền Thạc kia? Trên đường trở về phủ Bắc bộ úy, Hạ Hầu Lan hỏi. Tào Bằng khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: -Huyền Thạc này không đơn giản đâu. -Ồ? Hạ Hầu Lan hỏi lại, nhưng Tào Bằng không giải thích gì nữa. Chỉ có điều, hắn luôn cười cười thần bí, khiến Hạ Hầu Lan càng tò mò thêm. Tào Hồng cùng Đặng Phạm vất vả đến ngoài thành Hứa Đô. Trời đã tối muộn nhưng y không trở về nhà mà đến thẳng phủ Tư Không. -Nghiêm Pháp, ngươi trở về nhà trước đi. -A? -Đã bao lâu rồi ngươi không trở về nhà? Lần này trở về cũng nên tranh thủ đoàn tụ với người nhà một chút. -Tào đô hộ, rốt cuộc là có chuyện gì mà chủ công lại gọi ngài trở về vội vàng như vậy? -Ta đoán là có liên quan đến huynh đệ của ngươi, nhưng ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, cứ trở về nhà trước đi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ phái người tới nhà thông báo. Tào Hồng biết người nhà của Đặng Phạm và người nhà của Tào Bằng ở chung với nhau. Đặng Phạm gãi gãi đầu, ngồi trên lưng ngựa vái chào, rồi dẫn theo bốn gã thân binh đi về phía nhà Tào Bằng. Còn Tào Hồng đi thẳng đến phủ Tư Không. Bên ngoài phủ Tư Không, Tào Hồng không ngờ lại gặp được Tào Nhân đang xuống ngựa. -Huynh trưởng, sao huynh cũng trở về? -Chủ công lệnh ta lập tức trở về. Sau khi nhận được tin tức, ta đã lên ngựa quay về ngay, không ngơi nghỉ chút nào. Tử Liêm, ngươi cũng nhận được lệnh triệu tập của chủ công sao? Tào Hồng gật gật đầu, nhìn Tào Nhân. Hai người đều ý thức được nhất định đã có chuyện lớn xảy ra. Bởi Lưu Bị ở Nhữ Nam đang tuyển quân, mua ngựa, thế ngày càng mạnh. Trần quận và Lương quân chịu áp lực không nhỏ. Giờ Tào Tháo lại triệu hồi hai chủ soái của hai quận này chắc chắn phải có việc lớn. Hai người vừa đi vào cửa đã thấy Điển Vi và Hứa Chử đứng ngoài trung các, mặt mày nghiêm nghị. -Tử Hiếu, Tử Liêm, cuối cùng các ngươi cũng đến đây rồi. Chủ công chờ các ngươi đã lâu. Mau đi theo ta. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.net Có thể thấy được Tào Tháo nhất định đã lệnh cho hai người Điển Vi chờ đợi ở đây. Điển Vi không nói nhiều, dẫn Tào Nhân và Tào Hồng đi vào hậu đường. Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ phủ kín lá vàng, một lát sau đã tới trước cửa một sân viện. Bên ngoài cổng vòm, Điển Mãn và Hứa Nghi đang canh gác. Nhìn thấy Tào Hồng và Tào Nhân, hai người đều bước lên trước, chào. Tào Hồng và Tào Nhân không đáp lễ, chỉ gật gật đầu, coi như đã nhận ra, rồi đi theo Điển Vi vào khóa viện. Trong một gian phòng nhỏ rộng ước chừng hơn một trăm mét vuông, Tào Tháo ngồi ngay ngắn ở giữa. Ở hai bên là Quách Gia, Tào Thuần và Hạ Hầu Thuần. -Tử Hiếu, Tử Liêm, cuối cùng các ngươi đã tới. Tào Tháo vẫy tay, ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Điển Vi đứng ngoài gian phòng, canh gác bốn phía. -Phụng Hiếu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chủ công lại triệu hồi hai người chúng ta? Quách Gia nhân lúc Tào Tháo không để ý, hạ giọng nói: -Chủ công triệu hồi các người đến đây là để bàn chuyện tấn công Nhữ Nam, tiêu diệt Lưu Bị. Tào Nhân nghe thấy thế tức thì thất kinh, ngẩng phắt đầu nhìn Tào Tháo. -Ta muốn tiêu diệt Lưu Bị, binh chia làm năm đường. Đôi mắt của Tào Tháo sáng quắc, vẻ mặt quyết liệt. -Tử Liêm. -Có mạt tướng. -Ngươi dẫn binh mã bản bộ, đi từ Trần quận ra, sau khi chiếm được Hạng huyện thì tập trung đồn trú ở bờ Dĩnh Thủy. Tào Hồng đứng dậy: -Mạt tướng tuân lệnh. -Tử Hiếu! -Có mạt tướng. -Ngươi dẫn quân bản bộ, xuất kích từ Lương quân, trong thời gian ngắn nhất phải cướp lấy Hạ thành. Ta sẽ lệnh cho Chu Linh từ Bái quốc xuất binh, hỗ trợ ngươi hành động. Sau khi ngươi hội họp với Chu Linh, phải nhanh chóng tiến mạnh về phía tây, cần phải tiêu diệt quân sở bộ Cung Đô ở Dĩnh Thủy nhanh nhất có thể. Sau đó, ngươi cần phải đi qua Dĩnh Thủy trước, chiếm lấy Tân Thái, chặt đứt đường lui của Lưu Bị. Ngươi đã hiểu chưa? -Mạt tướng hiểu được. -Nguyên Nhượng làm chủ soái trung quân, chỉ huy ba quân. Tử Hòa làm tiên phong, ra quân từ quận Dĩnh Xuyên. Tử Hòa, không phải ngươi vẫn nói muốn báo thù rửa hận sao? Hiện tại, ta cho ngươi cơ hội này, ngươi phải đánh hạ Thượng Thái với tốc độ mau lẹ nhất rồi cùng quân sở bộ của Tử Liêm và Tử Hiếu giáp công Bình Dư. Đồng thời, binh mã sở bộ của Mãn Bá Ninh đánh nghi binh Nhương thành, khiến Trương Tú không nhận được viện trợ. Ngụy Diên, Tư mã Nam Dương sẽ phối hợp hành động với các ngươi. Gã sẽ đích thân xuất binh từ Thục Sơn, đánh chiếm Lang Lăng, chặt đứt mối liên hệ giữa Lưu Bị và Lưu Biểu. Năm đường binh mã của các ngươi cùng đánh nhất định phải tiêu diệt Lưu Bị ở Nhữ Nam, nhất định không được để cho gã chạy thoát. Tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy nhận mệnh lệnh. Nhưng Tào Nhân vẫn không nén nổi, nói: -Chủ công, lần này triệu tập đại quân công phạt Lưu Bị, nếu chẳng may Viên Thiệu xuất binh, Hứa Đô chẳng phải sẽ thành vườn không nhà trống sao? Y và Tào Hồng tới muộn, cho nên chưa kịp hiểu toàn bộ sự việc. Tào Tháo nói: -Lưu Bị là nhân kiệt thời nay, nếu không đánh bây giờ ắt sẽ để lại hậu hoạn sau này. Viên Thiệu tuy có chí lớn nhưng gặp chuyện lại chậm trễ, tất sẽ không di chuyển đâu. Mọi người nghe mà hoảng sợ. Rốt cuộc là từ khi nào mà Lưu Bị đã trở thành mối uy hiếp lớn như thế trong lòng Tào Tháo? Quách Gia đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh phòng một lượt: -Mọi người đừng vội khinh thường Lưu Huyền Đức. Người này kể từ khi dấn thân vào quân ngũ cho tới nay có thể nói chinh chiến không ngừng. Nhớ năm xưa bên ngoài Hổ Lao quan, hai mươi hai lộ chư hầu hội họp, Lưu Huyền Đức chỉ là một Bình Nguyên lệnh nho nhỏ, thế mà nay, Công Tôn Toản đã chết. Trong hai mươi hai lộ chư hầu, ngoài chủ công và Viên Thiệu, những người khác không chết thì cũng thất lạc, không rõ tung tích. Còn Lưu Bị đã trở thành cái gai trong mắt chủ công. Gã ở Nhữ Nam tuyển quân mua ngựa, dường như đã trở thành sự uy hiếp đối với Dĩnh Xuyên rồi. Chủ công và Viên Thiệu sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến. Đến khi đó, chúng ta mới tấn công thì đã muộn rồi. Nhân lúc Viên Thiệu còn chưa quyết tâm, chúng ta cứ diệt trừ Lưu Bị trước. Nếu không mối hậu hoạn này khó có thể lường trước được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]