Chương trước
Chương sau
Tiếng rống này kết hợp cả khí nơi đan điền, rền vang khắp không trung.
Hơn nữa, cách chém giết hung ác của hắn lúc vừa rồi khiến tất cả bọn hộ vệ đều hoảng sợ. Những kẻ nào còn tỉnh táo đều đã buông bỏ binh khí, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Tào Bằng cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn Trần Quần.
Trần Quần gật gật đầu, giục ngựa dẫn đám sai dịch xông vào trung các.
-Lão gia, không còn thời gian nữa rồi, chúng ta đi nhanh đi.
Lão quản gia thở hồng hộc, xông vào hậu đường, gào lên gọi Tô Uy.
Tô Uy cười cười, tay cầm trường kiếm, bước tới:
-Lão Tô, chúng ta đi đâu bây giờ? Tuy Dương này chắc chắn đã bị canh gác nghiêm ngặt. Cả bốn vị bộ úy đều đã xuất hiện, chúng ta còn đi được chỗ nào nữa đây? Tô gia nuôi ngươi đã nhiều năm, giờ là lúc để ngươi tận trung. Lão Tô, ngươi đi trước một bước đi.
Nói xong, y đâm ra một kiếm, giết chết lão quản gia.
Không thèm liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của lão quản gia lấy một lần, Tô Uy quay lại ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua bình ngọc Dương Chi trên bàn, lại nhìn thanh trường kiếm trong tay, cười chua xót. Đặt thanh bảo kiếm lên bàn, y cầm lấy cái bình, mở nắp lọ, cắn chặt răng, ngửa đầu dốc độc dược vào miệng. Rồi sau đó, y hít sâu một hơi, ngồi yên trên giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
Đã đi đến bước này, Tô Uy cũng không còn hy vọng sống nữa.
Nhưng y phải để lại cho Tô gia một con đường lui, đây cũng là chuyện cuối cùng y phải làm.
Tiếng vó ngựa vang lên. Trần Quần và Tào Bằng đi vào hậu đường. Hai người xuống ngựa, Tào Bằng ra hiệu cho Hắc Mạo canh gác hậu đường, rồi cùng Trần Quần đi vào trong gian phòng.
-Trần Tuy Dương, Tào Bắc bộ, tiểu lão nhân đợi các ngài đã lâu!
Tô Uy mở miệng cười, gương mặt hết sức bình tĩnh.
Tử sĩ!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Tào Bằng.
Nhìn qua thì vị Tô chưởng quầy này khá hiền lành, dáng người thấp, lùn, béo, hiển nhiên là tử sĩ của Tô gia.
Nhìn thoáng qua cái xác đổ gục bên cửa kia, Tào Bằng biết ngay rằng Tô Uy nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng để chết. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.net chấm c.o.m
Trần Quần cũng không khách khí, đi đến bên cạnh, vung tay áo ngồi xuống.
-Tô chưởng quầy, không ngờ ba chúng ta lại gặp mặt như thế này. Bản quan vốn còn nghĩ xem nên hợp tác với Tô chưởng quầy như thế nào để Tuy Dương có thể hưng thịnh trở lại. Chỉ tiếc rằng Tô chưởng quầy lại dính vào vụ lộn xộn này. Bản quan vô cùng thất vọng.
-Không phải Tô thị không mong muốn, chuyện này quả thực là bất đắc dĩ.
Tô Uy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Tào Bằng:
-Tào Bắc bộ, Chu Bắc bộ chết không phải là chủ ý của Tô mỗ. Lúc trước, Chu Bắc bộ kiểm tra và tịch thu được một số quân giới ở Bắc Đặng, vốn đó cũng không phải chuyện lớn gì. Tô mỗ tự nhận chắc chắn mười phần rằng có thể vượt qua chuyện đó. Chỉ có điều, người làm chủ nơi này không phải là Tô mỗ. Tô gia cũng là bị người ép buộc phải dính líu vào chuyện này. Lúc đấy, Tô mỗ cũng từng phản đối, đáng tiếc một lời nói nhỏ nhoi chẳng thể khiến người khác đồng ý được. Ngày đó, khi lão quản gia của Chu Bắc bộ lấy rượu, chính Trương Nguyên An đã sai người đánh tráo trên đường. Tô mỗ biết chuyện cũng đã ngăn cản lại, chỉ tiếc là đã quá muộn. Ta đã sớm nói việc buôn bán phải dựa vào việc luân chuyển tiền tài cẩn thận. Giết người không thể thành đại sự được.
Tào Bằng nói:
-Tô chưởng quầy nói câu này chẳng lẽ là vì muốn được sống sao?
-Muốn được sống ư?
Tô Uy cười to:
-Kể từ sau khi bọn họ giết Chu Bắc bộ, lão hủ đã biết rằng đường sống đã tuyệt, còn cầu sống làm gì nữa? Ta luôn luôn chờ đợi, cuối cùng ngày này cũng đến. Chỉ có điều, ta thật không ngờ bọn họ lại hung tàn và ác độc đến như thế, giết liền mấy mạng người. Mới lúc trước, ta đã uống thuốc độc, cũng không sống được bao lâu nữa. Ta ở trong này là để chờ hai vị đại nhân. Chuyện này không liên quan đến Tô thị. Một ngày kia, Tô mỗ hy vọng hai vị đại nhân có thể để cho Tô gia một con đường sống. Chúng ta hãy trao đổi đi. Ta có tất cả bằng chứng về tiền nong ở đây, còn có thư từ qua lại nữa. Ha ha, thật ra Tô mỗ cũng biết hai vị nhất định đã đoán ra manh mối, nhưng những chuyện Tô mỗ có thể làm cũng chỉ có ngần này mà thôi.
Trên mặt bàn đặt một chồng tài liệu.
Tào Bằng và Trần Quần nhìn nhau, ra hiệu cho hai gã Hắc Mạo tiến vào, cầm đi.
-Trần Tuy Dương, lão hủ có yêu cầu này hơi quá đáng một chút, xin hỏi đại nhân có thể giải đáp giúp không?
-Chuyện gì?
-Vì sao ngài lại đoán ra là ta?
Trần Quần do dự một chút:
-Tô chưởng quầy, nếu ngươi muốn lao vào chỗ chết thì đừng nên trách kẻ khác.
-Ồ?
-Trong hai ngày, có đến bốn người mất mạng, đủ để nói các ngươi đang rất lo lắng. Tào Bắc bộ cho rằng, các ngươi làm như thế là đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi đây, chính vì thế mới tìm cách xóa dấu vết. Tô chưởng quầy còn nhớ Sử A không? Vốn dĩ ban đầu, chúng ta tưởng rằng Sử A vì sợ phiền phức nên mới trốn khỏi Tuy Dương. Nhưng người làm thầy của bậc đế vương há lại là người sợ phiền phức ư? Khi Chu Bắc bộ còn sống, Sử A từng giúp đỡ y điều tra manh mối, không ngờ hai gã đệ tử của gã lại mất tích ly kỳ. Sau khi Chu Bắc bộ bị giết, Sử A đã quyết tâm phải điều tra ra chân tướng sự việc. Vì thế, gã nghĩ cách mai danh ẩn tích, lẻn vào trong phủ của ngươi để điều tra bí mật. Rõ ràng các ngươi hành động rất bột phát, nhất thời, chứ không phải là có kế hoạch rõ ràng, chính vì thế Sử A không thể biết trước được. Nhưng Trương Nguyên An đã đến, Trần Bá Chí chuẩn bị khởi hành, Sử A lập tức thông qua đệ tử của gã để thông báo cho Hữu Học. Sau giờ ngọ ngay ngày hôm qua, ngươi lấy thông quan văn điệp từ chỗ ta, chẳng phải đã đủ để chứng minh tất cả sao?
Tô Uy không khỏi mỉm cười!
-Ta đã nói rồi, làm việc là phải thận trọng, những người đó quá nóng vội, không thành đại sự được, không thành đại sự được.
Tào Bằng nói:
-Tô chưởng quầy, ta hỏi ngươi, Nhạc Quan đâu?
Tô Uy lắc đầu:
-Nhạc Quan không liên lạc với chúng ta, cho nên ta cũng không biết được tung tích của nàng.
-Thật vậy sao?
-Trần Tuy Dương, đến lúc này ta còn cần giấu diếm nữa hay sao?
Tô Uy nói xong cười ha ha, không cười nổi đến tiếng thứ hai đã liên tục ho sặc sụa, cắt ngang tràng cười của y. Y phun máu đen, dính lên chòm râu hoa râm, người gục ra phía trước.
Tào Bằng nheo mắt, nhìn thấy hơi thở của Tô Uy càng lúc càng yếu, thân thể mập mạp của y đổ gục xuống đất.
Hắn bước tới, giơ tay kiểm tra hơi thở của Tô Uy, lại vạch mắt y ra xem.
-Rượu độc.
Vẻ mặt của Trần Quần có phần phức tạp. Một lúc lâu sau, y khẽ thở dài.
-Cũng là một hán tử. Đáng tiếc!
Dứt lời, Trần Quần đứng dậy.
-Những người của Tô phủ này xử trí thế nào đây?
-Cứ bắt lại đã, chờ sau này thông báo với Trình Công rồi quyết định tiếp.
-Được lắm.
Tào Bằng cũng đứng dậy, cùng Trần Quần ra hậu đường.
Đứng trên bậc cửa, nhìn ra tình cảnh hỗn độn trên sân, Tào Bằng lắc lắc đầu, thở dài.
-Đại huynh có thể quyết định được không?
-Ừ?
-Có một số việc không được phép do dự, càng quyết định sớm càng có lợi. Nếu cứ do dự không quyết, cuối cùng sẽ chẳng được lợi gì, xôi hỏng bỏng không cả.
Trần Quần sầm mặt, suy nghĩ.
Y hiểu được ý của Tào Bằng nhưng Đông Hán lấy thế tộc làm thế lực chính trong triều. Hán thất và gia môn vọng tộc, thế phiệt có rất nhiều mối quan hệ với nhau, đặc biệt giống như Trần thị ở Dĩnh Xuyên cũng là một đại thế phiệt, mấy đời đều nhận được hoàng ân. Tuy biết rõ Hán thất khó có thể khôi phục lại như xưa, nhưng ngoài mặt và cả trong lòng bọn họ vẫn còn hướng về Hán thất.
Những người có tư tưởng này cũng không ít.
Tuân Úc cũng chính là một trong số đó.
Đồng thời, y biết Tào Tháo là người tốt nhất để chấm dứt cảnh loạn lạc này; nhưng y lại không hy vọng quyền thế của Tào Tháo quá cường thịnh. Chính vì thế, Hán thất danh vẫn còn, nhưng thực lực đã mất tự lâu. Trần Quần cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không nghiêm trọng như Tuân Úc. Tuy nhiên, lời Tào Bằng nói lại khiến y hơi bận tâm. Quyết định sớm một ngày sẽ giúp gia tộc có thể có thêm nhiều ưu đãi. Vậy rốt cuộc y nên đi nơi nào đây?
Nhất thời Trần Quần chưa biết nên quyết định thế nào.
Tô gia bị giết khiến người Tuy Dương hoảng sợ.
Không ai biết được tiếp theo sẽ đến gia tộc nào đây?
Đặc biệt sau khi Mạnh Thản áp tải số binh giới kia trở về Tuy Dương, lòng người càng thêm khiếp sợ. Thủ cấp của Trương Lương và Trần Thiệu bị treo phía trên cửa thành Tuy Dương. Hai cái đầu người vẫn còn nhỏ máu khiến người người khiếp sợ. Những đại cổ cường hào ở đất Tuy Dương từ từng hành động nhỏ này đều nhận ra Trần Quần không phải nhân vật tầm thường. Người này nhìn thì nho nhã, nhưng một khi giết người thì tuyệt không nhân từ hay nương tay chút nào cả. Cả Tô gia to lớn như vậy mà chỉ trong một buổi chiều đã hoàn toàn biến mất. Sự uy nghiêm của triều đình dường như đang lơ lửng khắp thành Tuy Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.