Tiếng rống này kết hợp cả khí nơi đan điền, rền vang khắp không trung.
Hơn nữa, cách chém giết hung ác của hắn lúc vừa rồi khiến tất cả bọn hộ vệ đều hoảng sợ. Những kẻ nào còn tỉnh táo đều đã buông bỏ binh khí, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Tào Bằng cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn Trần Quần.
Trần Quần gật gật đầu, giục ngựa dẫn đám sai dịch xông vào trung các.
-Lão gia, không còn thời gian nữa rồi, chúng ta đi nhanh đi.
Lão quản gia thở hồng hộc, xông vào hậu đường, gào lên gọi Tô Uy.
Tô Uy cười cười, tay cầm trường kiếm, bước tới:
-Lão Tô, chúng ta đi đâu bây giờ? Tuy Dương này chắc chắn đã bị canh gác nghiêm ngặt. Cả bốn vị bộ úy đều đã xuất hiện, chúng ta còn đi được chỗ nào nữa đây? Tô gia nuôi ngươi đã nhiều năm, giờ là lúc để ngươi tận trung. Lão Tô, ngươi đi trước một bước đi.
Nói xong, y đâm ra một kiếm, giết chết lão quản gia.
Không thèm liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của lão quản gia lấy một lần, Tô Uy quay lại ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua bình ngọc Dương Chi trên bàn, lại nhìn thanh trường kiếm trong tay, cười chua xót. Đặt thanh bảo kiếm lên bàn, y cầm lấy cái bình, mở nắp lọ, cắn chặt răng, ngửa đầu dốc độc dược vào miệng. Rồi sau đó, y hít sâu một hơi, ngồi yên trên giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
Đã đi đến bước này, Tô Uy cũng không còn hy vọng sống nữa.
Nhưng y phải để lại cho Tô gia một con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748359/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.