Vương Thành đúng là một người nhiệt tình.
-Việc này liên quan đến sự ổn định của Hải Tây. Nếu Mã lão gia đã đến đây, ta tất nhiên sẽ tận lực nói tốt cho mọi người. Chỉ có điều trước đây mọi người làm hơi quá. Đặng huyện lệnh thiết yến mời, các ngươi ngại uy phong của Trần Thăng mà không dám đi thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân. Nhưng vì sao bây giờ Trần Thăng chết rồi, các người vẫn chậm chạp không có hành động gì? Nếu ta là Đặng huyện lệnh cũng nhất định sẽ rất tức giận.
-Ta thật hồ đồ, ta thật hồ đồ.
Mấy người thương nhân vẻ mặt xấu hổ, liên tục thở dài.
Cũng may là Vương Thành nói xong chuyện thì cất bước đi tới huyện nha.
Nhưng có điều không nghĩ tới, chính là Đặng Tắc không còn ở huyện Hải Tây. Vốn là sau khi Trần Khuê khai trừ thân phận Trần Thăng khỏi con cháu Trần thị, còn mời Đặng Tắc đến Quảng Lăng. Tuy rằng Đặng Tắc được xem là thượng quan, nhưng ở tại Quảng Lăng, Trần gia là thế gia vọng tộc, cũng có thể nói là nể mặt mũi Đặng Tắc. Mà Đặng Tắc là lại là thuộc hạ của Trần Đăng. Dựa theo lễ tiết, hắn phải đi bái kiến Trần Đăng trước. Cho nên nếu Trần gia đã mở miệng thì hắn phải đi Quảng Lăng ngay.
-Hồ Ban, vậy còn Bộc Dương tiên sinh thì sao?
-Hồi bẩm Vương tiên sinh, Bộc Dương tiên sinh cùng chủ nhân đang đi Quảng Lăng.
Vương Thành hỏi:
-Bộc Dương tiên sinh cũng đi, vậy bây giờ ai ở lại huyện nha?
-À, là công tử nhà ta.
-Tào công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748217/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.