Hắn không biết là Hồ Ban vẫn luôn để ý. Hắn thấy Tào Bằng lắc đầu, trong lòng cảm thấy bất ổn. Hắn cũng biết tự mình làm chuyện động trời, ngay cả hắn cũng không tin có thể may mắn thoát khỏi. Nhưng hắn vẫn có một hy vọng, bởi trước đó Tào Bằng nói vậy khiến cho hắn thấy được một chút ánh sáng. Nếu như cả Tào Bằng cũng không giúp hắn thì hắn nhất định phải chết!
- Công tử… công tử dừng bước…
Hồ Ban vừa quỳ vừa lết đi mấy bước, gào lên. Tào Bằng dừng bước quay lại nhìn Hồ Ban.
- Công tử, tiểu nhân mới nhớ đến một việc.
- Sao?
- Hai tháng trước, ta đưa ngựa cho Lôi Tự. Hôm đó Lôi Tự rất cao hứng liền giữ mấy người và tiểu Ngũ ở lại uống rượu.
- Tiểu Ngũ?
Trí nhớ Tào Bằng rất tốt. Hắn nhớ được tên thanh niên cầm cây cào hình như có tên là Ngũ. Lúc này Ngũ dường như cũng tỉnh táo lại rất nhiều, tuy nhiên do bị Tào Bằng đánh cho trọng thượng nên có thể thấy sắc mặt của y trắng bệch. Thấy Tào Bằng nhìn về phía hắn thì Hồ Ban liên tục gật đầu.
- Xác thực có việc này. Ta có thể chứng minh…
Tào Bằng nhìn Hồ Ban:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Khi uống rượu, Lôi Tự từng hỏi thăm mấy người đó về tình hình của Ung Khâu, còn hỏi tiểu nhân là Ung Khâu có phú hộ gì không, thường ngày thì canh phòng bảo vệ thế nào. Công tử cũng biết, tiểu nhân là một kẻ nhàn rỗi, chỗ nào cũng đi qua. Ung Khâu cũng thế mà huyện Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748197/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.