Hồ Hoa trong Tam Quốc diễn nghĩa chính là Nghị lang. Nhưng có thể đây là một sự trùng hợp. Bởi vì trong Tam Quốc diễn nghĩa khi qua năm quan, trảm sáu tướng dường như không phải ở Trần Lưu.
Hồ Hoa sợ tới mức toát mồ hôi, đồng thời cung mắng thầm: "Cái tên tiểu tử này làm lão hán sợ chết!"
- Tuổi?
- Năm nay hai mươi hai.
- Nguyên quán...
- Bản địa... Có thể tính là huyện Ngữ.
Tào Bằng lại hỏi:
- Cái tên đã chết kia có lai lịch thế nào?
- Chuyện này...
Hồ Ban nuốt nước bọt, đột nhiên quỳ sụp xuống:
- Công tử! Thật sự ta không thể trả lời... Nếu ta trả lời thì chỉ sợ tính mạng không giữ được.
- Cái gì?
Tào Bằng ngẩn người rồi quay đầu nhìn Đặng Tắc.
Nét mặt Đặng Tắc có chút nghiêm trọng đi tới bên cạnh Bộc Dương Khải rồi thấp giọng nói chuyện với nhau.
Tào Bằng nghĩ một chút rồi bước tới bên cạnh Hồ Ban sau đó vỗ vai gã:
- Có một số việc mà ta phải nói rõ với ngươi. Thật ra ta cũng không cần phải hỏi nhiều như vậy, chỉ có điều nể mặt lão nhân gia mà thôi. Nhưng nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ đưa ngươi tới phủ nha, tin rằng khi tới đó ngươi cũng không thể chịu nổi mà cuối cùng còn có kết quả thê thảm. Tội nhẹ thì tới làm khổ sai ở biên giới, ba năm không được về nhà. Còn nặng thì đầu rơi xuống đất, cha của ngươi cho tới chết cũng không có người chăm sóc. Ngươi và ta hợp tác, ta sẽ bảo vệ tính mạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748196/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.