Trọng quản sự cầm danh sách những thứ mà Quân cần, trầm ngâm một lát.
“Không ngờ người này lại muốn nhiều đồ cao cấp như vậy, còn có cả linh dược hồi phục linh hồn nữa!”
“Quản sự, còn đây là những pháp khí mà người đó bán lại cho chúng ta. Chúng đều có chất lượng vượt trội trong cùng cấp!”
“Hắn có đi cùng ai không?”
Trọng quản sự đương nhiên đã biết Quân có một người “sư phụ” là Luyện khí Đại sư cửu phẩm.
“Có một người rất cao lớn khoẻ mạnh, nhưng tu vi lại chỉ là Võ giả ngũ đẳng…”
“Được rồi! Đi đi, ngày mai mang hết những thứ này đến đình viện cho họ!”
Khi chỉ còn một mình, Trọng quản sự mới ngửa đầu suy nghĩ. Đương nhiên ngay khi lần đầu Quân đến giao dịch với Kiều Phi thì sau đó những gì có thể điều tra được bọn họ đã điều tra hết.
Với việc từng chiến thắng trong Đại hội diễn võ, gương mặt hắn không khó để tìm ra. Nhưng Thương hội có quy tắc của mình, mọi thông tin khách đến giao dịch đều là bí mật, khách quý lại càng không thể lộ ra.
“Chẳng lẽ người đi cùng là sư phụ của hắn đang ẩn giấu thân phận? Luyện khí Đại sư muốn qua mặt chúng ta quả thực rất dễ! Cứ theo dõi tiếp vậy!”
…
Đồ đã tới tay, Quân lấy ra đỉnh Hoàng Sa, đốt lửa lên rồi ném chúng vào. Hắn dự định luyện đôi bao tay từ xương chân của Song đầu Hắc hùng. Lần đầu luyện pháp khí cấp bậc thượng phẩm quả thực khó khăn không nhỏ. Hắn làm hỏng đến bảy phần, chỉ có ba phần là dùng được khiến bản thân không khỏi nuốt nước bọt than trời.
Trong thời gian này, dăm ba bữa Trọng quản sự lại tới hỏi thăm, có vẻ khá ân cần chu đáo, còn tỏ ý trợ giúp nếu cần. Hắn thì vẫn vậy, chỉ cư xử như bình thường không hơn không kém.
Cuối cùng sau hai mươi ngày nỗ lực, một đôi bao tay đã thành hình. Đôi bao tay đen như màu bóng đêm, có những vết hằn như xương chạy dọc theo chiều dài và tận hết ở năm ngón tay thon gọn. Dù dáng vẻ thô kệch nhưng đeo vào lại rất thoải mái, cảm giác như cánh tay cứng rắn thêm hai, ba lần, mỗi khi tung quyền đều tăng mấy phần sức nặng.
Không chỉ có đôi bao tay, hắn còn tiện thể luyện luôn đuôi của Cốt vĩ kim tử hổ thành chín chiếc phi tiêu nhỏ bằng ngón tay út, rất cứng và sắc nhọn, đủ để sánh được với pháp khí thượng phẩm thông thường.
“Tiểu tử, trình độ luyện khí của ngươi tiến bộ rất nhanh. Ta thấy đã tiệm cận với Luyện khí sư cửu phẩm rồi đấy!”
Quân gật đầu.
“Không biết vị Trọng quản sự đó giải quyết đến đâu rồi!”
“Ta thấy lão cố tình câu giờ thì đúng hơn. Chắc lão còn đang nghi ngờ muốn điều tra thêm nên mới tìm cách giữ chân ngươi lại…”
“Chúng ta tới chỗ ông ta thử xem.”
…
Quân lại đến toà nhà cũ, vừa gặp hai bên đã cất tiếng chào.
“Đại sư chắc đã luyện thành pháp khí!”
“Chỉ là chuyện bình thường thôi. Không biết mọi việc đến đâu rồi?”
“Chưa được khả quan lắm, có lẽ thời gian sửa chữa phải kéo dài thêm một chút! Nhưng đại sư cứ việc nghỉ ngơi không cần lo lắng!”
“Ta cũng có chút hiểu biết về luyện khí, có thể trợ giúp được việc tu bổ tàu thuyền…”
“Chúng ta quả thật không dám phiền. Nếu chỉ việc cỏn con này mà kinh động đến đại sư thì mặt mũi Thương hội mất hết!”
Trọng quản sự cười cười nửa đùa nửa thật, Quân cũng cười đáp lại mặt, nhưng trong lòng thì đang chửi thề.
“Biết Trọng quản sự vất vả, nên mấy ngày trước tiện tay luyện ra mấy thứ đồ chơi muốn tặng cho ông…”
Hắn lấy ra ba chiếc phi tiêu nhỏ đưa đến. Đôi mắt chuột của họ Trọng vừa nhìn thấy đã sáng lên.
“Mấy thanh phi tiêu này nhìn thì nhỏ nhưng uy lực bất phàm, không phải pháp khí bình thường có thể so sánh. Món quà quý giá thế này…”
“Trọng quản sự đừng ngại. Ta đã hứa không để ai thiệt thòi thì nhất định giữ lời, ta lại càng đặc biệt quý mến những người đặt chữ “tín” lên hàng đầu như Trọng quản sự…”
Quân cười chào rồi định ra về, nhưng Trọng quản sự lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Đại sư! Thực ra vẫn còn một cách khác…”
…
Cách của Trọng quản sự thực ra cũng không phức tạp lắm. Đó là biến Quân từ thân phận khách quý trở thành thành viên thực thụ của Thương hội. Vị trí mà ông ta định giới thiệu Quân vào đó là trưởng lão giám định, có nhiệm vụ kiểm tra đánh giá các loại khoáng vật, pháp khí…Nói chung khá đơn giản. Sau đó ông ta có thể dùng quyền hạn của mình sắp xếp Quân lên một chiếc tàu để đến Đại lục là xong.
Về cơ bản có vẻ là một cách rất hay, nhưng Quân nghe một cái đã hiểu ngay mùi muốn lôi kéo của Trọng quản sự. Một khi đồng ý thì hắn sẽ trở thành người của Thương hội, muốn đi đâu làm gì đều bị Thương hội giám sát. Với nhiều người đó là chuyện tốt mong cũng không được. Nhưng với một kẻ đã là nô lệ của biết bao nhiêu thế lực từ nhỏ đến lớn, phải khó khăn lắm mới thoát khỏi những gông xiềng, đang trên đường bỏ trốn giành lấy tự do thì việc tiếp tục đầu quân cho một thế lực khác là điều khó có thể xảy ra. Vào thì dễ, ra mới khó!
“Trọng quản sự, việc này ta phải xin ý kiến của sư phụ, không thể nói trước!”
“Tất nhiên! Tất nhiên! Hơn nữa, chúng ta rất muốn mời ngài ấy về làm khách khanh của Thương hội. Quyền lợi còn cao hơn trưởng lão hai bậc mà không hề có ràng buộc gì đáng kể…”
“Ta sẽ chuyển lời. Xin phép cáo từ trước!”
Hắn bước ra ngoài, đi lướt qua vài gian hàng khoáng vật mua mấy thứ đồ rồi trở về đình viện.
Nhưng hắn không biết rằng, khi đi qua một con phố nhỏ đã vô tình lọt vào ánh mắt của một người quen cũ. Người này chỉ liếc một cái rồi quay đi, cứ như thể mọi thứ chỉ là vô tình.
…
Người nọ đi tới một khu nhà khá lớn và sang trọng, chiếc cổng bên ngoài có thể thấy rõ hai chữ “TRIỀU QUỐC” to lớn. Gã đi sâu vào bên trong gặp một người đàn ông cao lớn, trên gương mặt còn một vết sẹo dài.
“Đại ca! Đệ vừa bắt gặp một người có mang đan hoả lợi hại! Đại ca sẽ không tin đó là ai đâu!”
“Ai lại có thể khiến đệ hưng phấn như vậy?”
“Là hắn! A Thiết!”
Người đàn ông vừa nghe xong bỗng nhiên quay phắt lại ngạc nhiên.
“Cái gì? Tên đó còn sống? Không thể nào!”
“Chắc chắn không sai!”
“Không thể ngờ tới! Mà dù có đúng hay sai cũng không quan trọng, chỉ cần mang Đan hỏa là đủ rồi! Đệ mau đi bắt hắn về đây!”
…
Quân về đình viện suy nghĩ một thoáng.
“Tiểu tử, ta thấy nhận làm Trưởng lão cũng được. Thoát khỏi đây rồi tính tiếp!”
“Thương hội mạng lưới rộng lớn vô cùng, nghe nói ở Đại lục cũng rất có tiếng tăm, chứng tỏ việc quản lý vô cùng chặt chẽ, khó mà thích đến thì đến, thích đi thì đi. Hơn nữa dù có thành công, tương lai sẽ còn phải chạm mặt, nếu bây giờ lợi dụng bọn họ, thì sau này khó mà vui vẻ được.”
“Cũng đúng! Thế thì từ chối…”
“Để xem thế nào đã…”
Quân do dự một hồi chưa nghĩ ra cách nào vẹn toàn. Ở đây không có ai quen biết, không có chỗ dựa, hắn lại không muốn lộ diện quá nhiều. Trước đó hắn và Đồ Huyết đã chia nhau ra ngoài nghe ngóng tin tức các nơi thì đúng như lời Trọng quản sự nói, thậm chí phía Tiêu cục Viễn Sơn còn khó khăn hơn.
Hắn không muốn lấy thân phận Luyện khí sư đi khắp nơi gạ gẫm, bởi hắn sợ bị điều tra về thân phận thì rất phiền.
Ý định của hắn là nếu vài ngày nữa mà không tìm được cách nào khả quan hơn thì sẽ nhận lời. Dù sao Thương hội so với Triều Quốc vẫn còn khá hơn, chí ít ở khoản ưu đãi!
Còn bây giờ hắn lấy ra một đống hợp kim và xác chết yêu thú.
Kim loại bị hỏng, dư thừa sau khi luyện đôi bao tay rõ hay có thể dùng để chế tạo các bộ phận của khôi lỗi, vừa khéo không bị lãng phí. Cộng thêm khoảng năm mươi bộ xác yêu thú thì quá đủ để hắn tạo nên một đội quân nhỏ cho mình.
Có thêm Bách lão trợ giúp, những con khôi lỗi này có thể dùng cả yêu đan lẫn linh thạch làm nguồn cung cấp năng lượng. Sử dụng yêu đan so với linh thạch thì hiệu suất lại còn cao hơn, giúp hắn tiết kiệm được một khoản không nhỏ.
…
Mấy ngày sau, hắn đã chế tạo xong mười con khôi lỗi thì bỗng nhiên có tin tức vang lên trong đầu.
“Đồ Huyết xảy ra chuyện!”
Hắn vội vã kết nối cảm ứng, rất nhanh đã xác định được vị trí của Đồ Huyết, không ngờ nơi đó lại nằm trong khu vực ảnh hưởng của Triều Quốc. Tại một khu phố vắng vẻ có hai người đang vây khốn Đồ Huyết. Bọn chúng chỉ có tu vi Hoàng giai nhất đẳng nhưng Đồ Huyết lại vừa đánh vừa lui. Điều này nhìn qua hơi lạ là do Quân đã cho Đồ Huyết mặc Tàng ảnh để ra ngoài, vì thế trong mắt mấy người kia, đối phương chỉ là một Võ giả ngũ đẳng mà thôi.
Quân chửi thề trong lòng, bởi hắn đã dặn rất kỹ Đồ Huyết khi nghe ngóng tin tức không được đến những nơi nhạy cảm. Đồ Huyết chắc chắn sẽ nghe lời. Vậy có nghĩa rằng chuyện này không phải là tình cờ!
Hắn vừa đi vừa phóng toàn bộ linh thức bao trùm bán kính mười cây số nhưng không hề phát hiện ra gì bất thường. Hắn nheo mày lập tức tập trung tinh thần, Ly hoả minh dạ đồng tận lực triển khai soi từng chân tường kẽ lá.
“Đây rồi!”
Quả nhiên có kẻ cũng đang thu liễm khí tức ẩn náu đằng sau những bức tường và bên trong những căn nhà hoang. Nhưng hắn chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ chứ không nhìn rõ được, chứng tỏ kẻ này tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
“Ra đây!”
Một thương tung ra phá nát một ngôi nhà. Từ bên trong đám khói bụi bay lên một thân hình nhìn hắn kiêu ngạo.
“Không ngờ mấy năm không gặp, ngươi lại có được thành quả như ngày hôm nay!”
“Chu Hoàng…”
Quân nghiến răng khi nhận ra một trong những kẻ thù đầu tiên của mình. Vài dòng ký ức hiện về, khi mà huynh đệ bọn họ đã hành hắn suýt chết.
“Mau theo ta về hầu hạ đại ca!” Chu Hoàng quát lớn.
Quân chửi ngay.
“Không thì sao!”
“Thử xem!” Chu Hoàng cười khà khà.
Lập tức từ ba hướng còn lại vọt lên ba người khác đều có tu vi Hoàng giai tứ đẳng. Quân rơi vào thế không thể không đánh liền nhằm vào hướng một tên lao tới. Khí lực toàn thân đã vận chuyển, tay phải thu lại một áp lực to lớn. Đối phương thận trọng thủ thế ứng chiến không hề khinh địch.
“ĐÙNG!!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân ảnh của Quân đột ngột biến mất bay tít về phía chân trời. Chu Hoàng cũng hơi bất ngờ một chút.
“Hử! Muốn chạy!”
Y lập tức dẫn theo ba người Hoàng giai tứ đẳng đuổi theo, để lại Đồ Huyết cho hai tên kia xử lý
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]