Chương trước
Chương sau
Cuộc nói chuyện với những người đứng đầu phòng tuyến ở Đại hồng tự đơn giản hơn hắn nghĩ rất nhiều. Bọn họ chỉ hỏi về việc cấu kết của Kim khuyết môn, Thảo nguyên La Lung và Yêu thú, tuyệt nhiên không đả động gì đến cái chết của Song đầu Hắc hùng khiến Quân hơi bất ngờ.

Những gì cần nói hắn đều nói hết không giấu giếm, bởi những chuyện này nói ra có lợi chứ không có hại gì cả. Xong xuôi hắn về phòng của mình. May mắn trong thời gian vắng nhà không có ai đến đây làm phiền. Đồ Huyết vẫn ngồi y nguyên tư thế như lúc hắn rời đi như một đứa trẻ vâng lời, đến khi hắn về mới mở mắt đứng dậy.

“Hoàng giai ngũ đẳng? Hahaaa! Tốt! Tốt!”

“Đa tạ chủ nhân!” Đồ Huyết cung kính.

“Để ta kiểm tra linh thức của ngươi!” Quân đề nghị

Đồ Huyết không hề phản kháng, thả lỏng đầu óc cho Quân xâm nhập vào thức hải của mình.

“Vừa mới đến Khai trì cảnh…”

Quân trở lại bản thể. Thức hải này của Đồ Huyết chỉ xem như trung bình mà thôi.

“Bách lão, Đồ Huyết có thể tu luyện Khai tâm ma pháp được không?”

“Với thiên phú của hắn e là hơi khó, ta thấy nên tìm một bộ công pháp khác đơn giản hơn…”

Quân không có ý kiến gì, hiện tại sẽ để Đồ Huyết củng cố căn cơ, Tiểu U thì cho ăn thịt Hắc hùng để sớm ngày hồi phục. Còn hắn thì đau đầu hơn một chút, vừa phải tăng cường thực lực, vừa phải nghĩ cách đối phó với cả Đại hồng tự lẫn Thú triều sắp tới.



Bên trong căn phòng của Trụ trì Hồng Trí đại sư.

“Sư phụ, người này có thể tin được không?”

“Những gì hắn nói đều tương tự với tin tức chúng ta thu được. Nếu đúng như mô tả, thì hẳn là Điền Phong, tam trưởng lão của Kim khuyết môn và Đại tư tế của năm bộ lạc thảo nguyên. Tu vi của hai người này đều là Huyền giai thất đẳng.”

Hồng Minh lại hỏi.

“Con có thể nhìn ra bọn chúng đang tìm cách gây rối để chúng ta không có cơ hội ứng cứu Triều Quốc. Nhưng Yêu thú vốn rất ghét nhân loại, tại sao lại đồng ý hợp tác với bọn chúng?”

Hồng Trí đại sư trầm ngâm giây lát.

“Có lẽ Đại yêu thực sự sắp thức giấc rồi…”

“Đại yêu?” Hồng Minh giật mình.

“Sâu bên trong rừng già có một con Địa giao. Hơn hai trăm năm trước nó đã lãnh đạo yêu thú mở một trận Thú triều lớn chưa từng có, đánh sang Thảo nguyên La Lung, Đại hồng tự, thậm chí còn định chiếm cả Bắc Sơn lâm làm lãnh địa. Địa giao có huyết mạch Long tộc vô cùng cường đại. Lúc đó, các thế lực lớn đều cử người đến ứng phó. Ba vị Địa giai kịch chiến hai ngày hai đêm với Địa giao mới thành công đánh trọng thương khiến nó phải trốn xuống địa mạch sâu dưới lòng đất. Chúng ta muốn giết nó phòng ngừa hậu họa nhưng địa mạch bí ẩn, bài trừ nhân loại không sao xuống được. Cuối cùng phải rút quân trở về…”

“…Để an toàn, mọi người đem lối ra vào địa mạch phong ấn, giao cho Đại hồng tự, Kim khuyết môn, Thảo nguyên La Lung mỗi nơi một mảnh chìa khóa. Xem ra hai người kia đã lấy nó làm điều kiện trao đổi, xui khiến yêu thú nổi dậy. Hai trăm năm rồi, Địa giao chắc đã khôi phục thậm chí còn mạnh hơn trước…Thiện tai!”

“Chuyện này…” Hồng Minh lắp bắp không biết nói gì.

“Nếu Địa giao thực sự thoát khỏi phong ấn thì sẽ là một thảm họa. Việc này nằm ngoài khả năng của các con. Trước mắt hãy dốc sức bảo vệ người dân khỏi yêu thú…”

“Dạ sư phụ. Còn…chuyện của Song đầu Hắc hùng thì sao?”

“Là ai giết thì cũng vậy thôi. Mọi người đều có cơ duyên của mình, không nên cưỡng cầu…”

“Con hiểu rồi!”



Sâu bên trong hang động khổng lồ âm u và tăm tối, Cốt vĩ kim tử hổ đang nằm nghỉ ngơi bỗng nhiên mở choàng hai mắt rồi chạy đến tận cùng hang sâu, quỳ hai chân trước:

“Chủ thượng!”

Một âm thanh trầm đục, hùng hồn cất lên:

“Tiểu Hổ, mọi chuyện đến đâu rồi?”

“Bảy ngày nữa sẽ tấn công. Tất cả yêu thú đều đã chuẩn bị, lần này nhất định diệt được Đại hồng tự!”

“Hai trăm năm rồi! Nhân loại đáng chết!”

Cả hang động rung chuyển dữ dội, đất đá rơi ào ào ngay cả Cốt vĩ kim tử hổ cũng phải hoảng hốt. Dưới đáy hang sâu lóe sáng, rồi bay ra một miếng vảy giống vảy cá to bằng đầu người, màu xanh đen lấp lánh.

“Cầm lấy một mảnh vảy của ta! Nếu thất bại thì đừng quay về nữa!”

Địa giao nói có chút mệt mỏi. Hiển nhiên việc nhổ đi một miếng vảy rồi cố gắng đưa nó ra ngoài phong ấn không phải chuyện gì dễ dàng. Cốt vĩ kim tử hổ há miệng ngậm lấy mảnh vảy rồi rời đi, ánh sáng trong hang cũng tắt vụt, để lại bóng đen sâu thăm thẳm và lạnh lẽo.



Bên trong căn phòng, Quân đang ngồi tĩnh tọa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hóa ra là Hồng Duệ đến tìm hắn.

“Bách đạo hữu! Nghe tin đạo hữu trở về ta liền tới ngay!” Hồng Duệ tươi cười.

“Đại sư quá lời. Ta chỉ là may mắn sống sót mà thôi!”

“Có người nói đạo hữu đã giết Song đầu Hắc hùng. Có thật không vậy?”

“Đại sư, nhìn ta có giống như có khả năng không?”

“Ta cũng không chắc. Nhưng sư phụ luôn nói không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Thế đạo hữu kể cho ta nghe chuyện mấy ngày nay đi…”

“HÚ!”

Đột nhiên một tiếng hú từ trong phòng hắn cất lên rồi một con sói xám nhảy chồm ra lao thẳng đến chỗ Hồng Duệ.

“Tiểu U? Sao nó lớn nhanh thế…”

Hồng Duệ chưa nói hết câu thì đã bị con sói cắn vào đuôi áo kéo chạy vòng quanh. Hồng Duệ chỉ biết kêu oai oái rồi chạy theo nó. Quân nhìn gọi với theo:

“Nó thích đại sư rồi đấy! Nhớ trông chừng giúp ta nhé!”

Hắn cười nhẹ nhõm, may mà có Tiểu U giải vây, không thì hắn cũng chưa biết giải thích thế nào.

Quay trở lại trong phòng, Đồ Huyết hiện tại đã ổn định được căn cơ, khí thế so với hắn còn mạnh hơn mấy phần. Nhưng hắn vẫn chưa cho Đồ Huyết ra ngoài, bởi một kẻ từ Võ giả nhảy thẳng lên Hoàng giai ngũ đẳng thì còn khó giải thích hơn nhiều.

Đến sẩm tối Hồng Duệ mới mang theo Tiểu U trở về, mở cửa phòng thở hổn hển:

“Trả nó lại cho đạo hữu. Nó làm ta mệt gần chết!”

“Đa tạ! Đại sư vào nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về!”

“Không chỉ mình ta, mà còn có một người nữa.”

Hồng Minh đứng sau Hồng Duệ, mỉm cười phúc hậu.

“Bách đạo hữu, làm phiền rồi!”



Ở một nơi giữa thảo nguyên bao la rộng lớn. Đêm nhiều mây và trời đầy gió, đồng cỏ trải dài vô tận tắm hơi sương phản chiếu ánh sáng lờ mờ thành những dải xanh xám xen lẫn trắng đục kéo tít tắp đến tận chân trời. Vài đàn thú trông như những con trâu rừng to lớn, hai sừng cong vút đến tận vai đang nằm nghỉ ngơi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cái miệng chốc chốc lại ợ lên nhai lại những sợi cỏ ăn từ ban sáng.

“Điền Phong, ngươi định giải quyết đám yêu thú đó thế nào?” Một giọng nữ cất lên.

“Cần gì phải giải quyết. Đến lúc đó tự khắc có người thay chúng ta xử lý!”

“Còn cái tên kia thì sao? Ngươi để hắn bỏ chạy như vậy chẳng lẽ định nuốt lời với Tam đầu Hắc hùng tinh?”

“Hừ! Một con gấu cũng dám ra yêu cầu với ta! Muốn bắt tự nó đi mà bắt!” Điền Phong nhếch môi.

“Mặc kệ các ngươi làm gì thì làm, kể cả thất bại thì vẫn phải thực hiện giao ước. Những gì các ngươi đã cam kết nhất định chúng ta sẽ lấy đủ!”

“Ngươi yên tâm. Ta có thể lấy tâm ma ra để thề!”

Người phụ nữ liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn Điền Phong một cái rồi biến mất trong bóng tối.



Quân đăm chiêu cầm chén trà xoay xoay trong lòng bàn tay nghĩ ngợi.

“Các vị muốn ta dẫn đường đến hang của Cốt vĩ kim tử hổ?”

“Đúng vậy. Muốn giải quyết tận gốc thì chỉ có cách đó!”

“Những con yêu ở đó đều vô cùng lợi hại, còn ta chỉ là một tán tu Hoàng giai tam đẳng. Yêu cầu này của đại sư quả thật làm khó ta!” Hắn cau mày.

“Hy vọng Bách đạo hữu có thể vì nghĩa lớn mà ra tay tương trợ.”

“Đại sư đừng trách nhưng ta quý trọng mạng sống của mình hơn. Nói đại nghĩa làm gì nếu như mạng của mình còn không giữ được?”

“Bách đạo hữu có yêu cầu gì xin cứ nói!” Hồng Minh cũng thẳng thắn.

Quân đứng dậy đi lại suy nghĩ một hồi. Chuyện lần này hệ trọng, đã không còn là chuyện thích thì làm không thích thì thôi. Nếu như Đại hồng tự thực sự muốn hắn đi thì chắc chắn đã có cách để hắn không thể chối từ. Cuối cùng vẫn là phải nhận.

“Ta chỉ dẫn đường chứ không tham gia đánh nhau. Nếu gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì xin thứ lỗi!”

“Chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho Bách đạo hữu. Còn khi chiến đấu đao kiếm vô tình, đạo hữu cứ tùy cơ ứng biến, không cần để ý đến chúng ta!” Hồng Minh nói.

“Chuyến này nguy hiểm, ta cần thêm một số món đồ để giữ mạng! Ta cũng rất có hứng thú với pháp quyết của quý tự!”

“Chuyện này là đương nhiên. Tàng bảo các của Đại hồng tự có không ít đồ tốt. Ta có thể phá lệ để đạo hữu chọn một, hai món. Nhưng chỉ giới hạn tới Pháp khí thượng phẩm, cao hơn thì ta không thể làm chủ!”

“Vậy thì ta cần thêm một số khoáng vật!”

“Được! Ta sẽ tìm cho đạo hữu!”



Quân muốn lấy pháp khí, một pháp khí thật lợi hại để đảm bảo an toàn. Pháp quyết thì có lấy bây giờ cũng không kịp tu luyện nên không vội, chờ sau khi trở về sẽ lựa chọn sau.

Hơn nữa khi giao chiến nhất định Hồng Minh sẽ giở ra không ít đấu pháp cường đại, hắn có thể quan sát chúng trước khi đưa ra lựa chọn của mình.

Những khoáng vật còn thiếu để luyện đôi bao tay từ xương chân của Song đầu Hắc hùng vừa khéo ở Đại hồng tự đều có. Nghe Bách lão nói, nếu luyện thành có thể ngang với pháp khí thượng phẩm, rất đáng để thử, đồng thời cũng là cách để hắn nâng cao tay nghề luyện khí.

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.