Chương trước
Chương sau
Hai sừng của Đồ Huyết gãy vụn, răng không còn cái nào nguyên vẹn, mặt mũi biến dạng sưng nề đầy máu như quả dưa hấu bị ai đó đập vỡ.

“Chậc chậc! Ngươi ra tay thật độc ác, bản tọa chỉ bảo là đánh ngất mà ngươi đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra. Ta sinh thời chưa thấy ai hành hạ người khác ra nông nỗi này! Thiện tai thiện tai…” Bách lão xuýt xoa.

Quân liếc xéo chửi thề.

“Sao hắn nằm im vậy, hay là chết mất rồi!”

“Vẫn còn hơi thở. Ngươi dùng máu của mình nhỏ vào trán hắn…”

Bách lão liền hướng dẫn Quân tiến hành lập một Khế ước linh hồn, gọi là Tích huyết câu hồn. Dị thuật này cũng do Bách lão sáng tạo ra ngày trước, dùng máu làm vật dẫn, kết nối hai linh hồn với nhau, một chủ một tớ.

Có điều khế ước này ở dạng cưỡng ép, khi dùng rất dễ phản phệ, vì thế phải khiến đối phương không có sức phản kháng, càng suy yếu càng tốt.

Quân làm theo chỉ dẫn, lúc đầu còn chút bỡ ngỡ nên thất bại. Sau khi thử lần thứ ba thì đã thành công, nhưng linh thức cũng mỏi mệt, phần vì trước đó đã dùng để luyện khống chế khôi lỗi. Hắn bèn tìm một nơi yên tĩnh bày trận nghỉ ngơi.



Nhờ vào Ngũ hành vòng xoáy bên trong thức hải mà linh thức của hắn hồi phục rất nhanh, chỉ mất bốn ngày đã hoàn toàn khôi phục, tinh thần phấn chấn sảng khoái.

Đồ Huyết đã khôi phục về hình dáng ban đầu, nhưng nhìn thương tích trên người chắc không được một, hai tháng thì khó mà lành lại.

Quân gọi Bách lão dậy hỏi:

“Ông muốn làm gì với hắn?”

“Đương nhiên là để tìm cách giải quyết vấn đề của ngươi rồi!”

Không đợi Quân nói thêm lão đã bô bô.

“Tên điên này không thể tiến cấp Hoàng giai, nhưng vừa hay thân thể đủ mạnh để chịu áp lực của Nguyên đan. Giống như ngươi!”

Quân nghe xong mắt sáng lên.

“Ý ông là…”

“Đúng như vậy. Chúng ta sẽ thí nghiệm Nguỵ đan lên hắn để xem kết quả thế nào rồi tìm cách xử lý!”

Quân ngẫm nghĩ một chút.

“Như vậy có quá tàn nhẫn với hắn không?”

“Đúng là hơi tàn nhẫn. Nhưng suy cho cùng hắn mười phần đã chết mất chín. Phần còn lại thì bị lão già kia làm cho điên loạn, sớm muộn cũng bỏ mạng mà thôi. Con đường tu sĩ trải đầy máu, không phải máu của người khác thì là máu của chính mình!”

Bách lão nói không sai, Quân thở dài tiến tới chỗ Đồ Huyết nhét một viên đan dược vào miệng y rồi đi ra ngoài hang động trở về Kinh thành.



Trong hai tháng này, Quân chuyên tâm nghiên cứu Khai tâm ma pháp và thuật điều khiển khôi lỗi. Hai thứ này đi liền với nhau.

Linh thức càng mạnh càng điều khiển được nhiều con rối, mặt khác càng điều khiển rối thì khả năng khống chế, vận dụng linh thức của hắn càng điêu luyện.

Trong số ba mươi mốt khôi lỗi, ngoại trừ con rối tê giác Huyền giai thì còn hai con là Hoàng giai thất đẳng, ba con lục đẳng, năm con ngũ đẳng, tám con tứ đẳng, còn lại chia đều mỗi đẳng bốn con.

Nếu chỉ việc thả cho chúng tự do hành động thì dễ, nhưng để điều khiển chúng đồng bộ chiến đấu sao cho hiệu quả nhất thì lại tốn rất nhiều công sức. Hắn hiện tại miễn cưỡng có thể điều khiển được một con thất đẳng mà thôi.

Về phần Đồ Huyết, y cơ bản đã bình phục, nhưng lại ngơ ngơ ngốc ngốc giống người chậm phát triển trí tuệ. Quân đoán chừng y đã không còn nhớ gì về những chuyện trước kia, giờ như trang giấy trắng mặc hắn tô vẽ. May mắn y rất nghe lời, bảo gì làm nấy không chút phản kháng.

Hắn đem hai môn đấu pháp của mình là Sư hổ song hình quyền và Toái không quyền dạy cho Đồ Huyết, đồng thời trao chiếc chuỷ thủ của Uông Dương cho y làm pháp khí hộ thân. Không những thế, trong số pháp quyết lấy được từ Mạnh Thần, hắn tìm được một bộ rất phù hợp với thể chất của Đồ Huyết.

Y cũng không làm hắn thất vọng, mặc dù trí tuệ lúc mơ lúc tỉnh, nhưng khi tu luyện pháp quyết thì tiến bộ lại cực nhanh, thực lực tăng lên trông thấy.



Qua một đoạn thời gian vừa ẩn mình, vừa xem xét thế cục, hắn dự định rời khỏi Triều Quốc, đi lên phía Bắc rồi vượt biển để đến Đại lục, nơi trung tâm của thế giới.

Hắn muốn tránh xa những phiền toái ở nơi này để đi nhìn ngắm những điều kỳ lạ chưa từng biết tới.

Bách lão ủng hộ hắn, nói rằng nơi đông đúc như Đại lục mới có nhiều cơ hội để phát triển, khám phá tìm kiếm cơ duyên.

Không chỉ hắn, mà tại thời điểm nhạy cảm như thế này, rất nhiều người cũng rục rịch lên đường tìm chỗ lánh nạn.

Cuộc chiến lần này không giống cuộc nội chiến trước đây. Nếu thực sự xảy ra sẽ khiến một nửa lục địa rung chuyển, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết ngạt.

Vì thế nên có những nhà giàu không tiếc tiền thuê hẳn một đội hộ tống để bảo vệ gia quyến trên suốt hành trình.

Với tu vi của mình, Quân cùng Đồ Huyết dễ dàng được nhận vào làm hộ vệ cho một gia đình hai chục người đi tới phương Bắc.

Điều này giúp hắn tránh được nhiều phiền phức khi đi một mình, vừa thuận đường lại không phải lo chỗ ăn chỗ nghỉ, xong việc còn có ít thù lao nữa.



Đội hộ vệ này có mười lăm người cả thảy. Hoàng giai có bốn tên tính cả Quân là hai tam đẳng, hai nhị đẳng.

Tất nhiên con số đó chưa phải tất cả. Riêng lão gia chủ cũng có tu vi Hoàng giai nhất đẳng, mà trong nhà không hiểu bằng cách nào lại bồi dưỡng được một tên Hoàng giai tứ đẳng và nhị đẳng. Thêm cả kẻ ăn người ở trong nhà hơn hai mươi người đi cùng thành ra có tới bốn chục người bảo vệ.

Lẽ dĩ nhiên, người đứng đầu đương nhiên phải là người nhà rồi. Tên này thường được gọi là Đại Đầu.



Bọn họ thuận lợi rời khỏi Kinh đô rồi thẳng tiến lên phía bắc. Suốt dọc đường hầu như chẳng gặp chướng ngại gì. Cứ ngày đi đêm nghỉ, sau gần hai tháng đã đặt chân đến thành trì cực bắc của Triều Quốc.

La Thành!

Bức tường thành cao tới bốn mươi mét, trải dài hàng vạn dặm ngăn cách Triều Quốc với thảo nguyên La Lung, nơi có đám giặc cỏ thường xuyên quấy nhiễu biên giới.

Cả đám dừng chân nghỉ lại qua đêm trong thành, mua sắm thêm vài thứ đồ thiết yếu chuẩn bị ngày mai lên đường.

Quân, Đồ Huyết và hai người nữa ra ngoài canh gác. Hắn nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm tu luyện Khai tâm ma pháp. Thức hải của hắn đã rộng đến bán kính mười lăm cây số, linh thức dồi dào thuần khiết.

Đồ Huyết khôi phục hoàn toàn, thân thể tráng kiện, làn da ngả màu đồng đỏ càng tô thêm vẻ rắn rỏi khoẻ mạnh.



Đêm khuya yên tĩnh khác xa với sự ồn ào nhộn nhịp của Kinh đô khiến Quân không thoải mái lắm. Bao giờ cũng thế, sự tĩnh lặng và bóng tối luôn là hai thứ dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác lo sợ.

Hắn phóng linh thức ra xung quanh, bao trùm toàn bộ khách điếm, không chừa ra một kẽ hở nào.

“Có kẻ đột nhập!”

Quân phát hiện mấy bóng đen đang nhẹ nhàng lại gần.

“Thật kỳ lạ! Ta phát hiện ra lẽ nào mấy tên kia lại không biết gì? Chẳng nhẽ bọn chúng ngủ hết rồi sao?”

Quả nhiên chỉ một lát sau đã vang lên tiếng huyên náo. Đám hộ vệ phát hiện có kẻ gian đột nhập liền lao ra đuổi đánh.

Chỉ là mấy tên trộm vặt không đáng để ra tay, Quân vẫn ngồi yên tại chỗ của mình nhìn ngó xung quanh.

Đột nhiên, một luồng linh thức từ đâu ùa đến va chạm với linh thức của hắn. Quân theo phản xạ lập tức chuyển hướng sự chú ý nhưng đối phương đã ngay lập tức thu lại. Hắn chỉ xác định được phương hướng chung chung chứ không truy tìm được vị trí chính xác. Quân nhíu mày ra hiệu cho Đồ Huyết, y hiểu ý liền lặng lẽ biến mất vào trong bóng tối.



“Đội trưởng! Chết một tên, còn hai tên bắt lại rồi đây!”

Mấy người xúm lại quanh người Đại Đầu.

“Chỉ là mấy tên Võ giả mà cũng dám bén mảng tới!”

“Đụng vào chúng ta thì cứ giết quách đi!”

Đột nhiên từ một hướng khác vang lên tiếng tri hô kèm theo tiếng binh khí va chạm mỗi lúc một lớn dần.

“Hả! Điệu hổ ly sơn? Mau qua bên đó!”

Đại Đầu hô lớn vội dẫn người chạy đi cứu viện. Y là người đầu tiên tới nơi, nhưng chẳng có gì cả. Ngay giây phút đó y nhận ra mình đã sai lầm!

Nhưng không kịp để y sửa sai, từ bốn phương tám hướng bay ra hàng đống lá phù chú nổ tung dữ dội, thiêu cháy cả mặt đất. Kèm theo đó là khói đen bốc lên nhấn chìm Đại Đầu vào trong.

Y mặc dù bị đánh úp nhưng phản ứng không tệ, nhanh chóng vung tay ném lên trời một chiếc bình nhỏ. Miệng bình toả ra sức hút mạnh mẽ hút sạch khói bụi chỉ trong giây lát.

Khi mọi thứ rõ ràng hơn thì xung quanh Đại Đầu đã có mười người đang quây kín.

“Các ngươi định làm phản!”

“Không phải định, mà là đang làm rồi!”

Tên cầm đầu cười nham nhở, ném ra một cái xác trước mặt Đại Đầu.

Không sai, ba tên Hoàng giai được thuê ngoài lại chính là chủ mưu của vụ cướp. Còn cái xác kia là của tên Hoàng giai xấu số, huynh đệ của Đại Đầu.

“Các ngươi đã làm gì lão gia?” Đại Đầu mắng.

“Chết rồi thì cần biết làm gì!”

Vừa dứt lời y liền ra hiệu. Cả đám lập tức xông vào vây đánh Đại Đầu.

Tất cả những gì diễn ra đều đã được Quân quan sát hết thảy. Nhưng hắn không hề xen vào, bởi hắn nhận ra có sự bất thường rất lớn.

Ba huynh đệ kia chẳng lẽ đã quên đi sự tồn tại của hắn hay sao? Giả sử Quân đứng về phía chủ nhà, chắc chắn bọn chúng thảm bại. Trừ phi bọn họ tự tin đến mức ngay cả ba đấu hai thì vẫn giành thắng lợi.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

“Có lẽ nào…!”

Linh thức của hắn mạnh mẽ tỏa ra. Dưới sức mạnh của Khai hải cảnh, mọi thứ trong bán kính ba cây số đều rõ như ban ngày. Lát sau, hắn hướng mắt về một nhà trọ cách đó không xa, bên trong một căn phòng hãy còn lờ mờ sáng.

“Đạo hữu đã khuya rồi sao còn chưa ngủ? Chẳng nhẽ lại muốn xem náo nhiệt?”

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.