Hà Chương lại lao lên, trường kiếm tay trái ngân vang, huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, mang theo phong nguyên lực sắc bén vô bì.
“Thanh phong kiếm quyết! Phong hình kiếm ảnh!”
Hàng ngàn lưỡi kiếm cắt ngang không trung bay tán loạn. Kiếm ảnh lúc mờ lúc tỏ hung hiểm vô cùng, chỉ chạm nhẹ là đủ để đầu một nơi thân một nẻo.
Ba cao thủ Huyền giai bên kia chẳng dám lơ là, vội vã đón đỡ.
Một người biến ra một quả cầu lửa bao bọc lấy thân mình. Một người lại phủ lên toàn thân một bộ khải giáp được làm hoàn toàn từ những miếng vảy thú cứng rắn. Duy nhất có một người dám tung ra đấu pháp đối công. Ông ta tạo ra hằng hà sa số những quyền ấn ngập trời, ngang nhiên lao đến chống đỡ với cơn mưa kiếm ảnh.
Sau một hồi quyền qua kiếm lại, bầu trời đã khôi phục về bình thường. Hà Chương vẫn một thân hiên ngang mà bên kia ba người lại có chút xộc xệch khó coi.
“Muốn vây giết lão phu, các ngươi cứ tới đây!”
Nói đoạn ông ta bay vút về một hướng biến mất trong rừng.
“Các vị đạo hữu cùng đuổi theo chứ?” Một người lên tiếng.
“Có muốn cũng không đuổi kịp. Lời của Tạ Tĩnh quả không sai, lão già này thật khó chơi!” Một người lắc đầu.
“Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
“Xuống giết quách đám tàn quân kia cho bõ tức. Với lại chúng ta đang còn Nhạc Sơn kia mà, kiểu gì lão cũng phải lộ diện!”
Ba tên cười nham hiểm, rồi bay đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3649235/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.