Chương trước
Chương sau
Nhạc Sơn mang theo quyền kình ào ạt như cuồng phong đấm tới. Quân cắn răng cắn lợi, hai cánh tay lập tức bao phủ trong tầng tầng lớp lớp cương khí dày nặng.

Toái không quyền bạo liệt tung ra va chạm với quyền kình của Nhạc Sơn, dư chấn tạo thành một vụ nổ không khí hất văng mọi thứ xung quanh. Trúc thanh diệp ấy vậy mà mượn lực từ vụ nổ bay vút đi.

Nhưng Quân thì không may mắn như thế. Cả người hắn bị đánh văng rơi ra ngoài như diều đứt dây, xương cốt hai cánh tay muốn gãy ra từng khúc.

Hắn chật vật đáp xuống mặt đất, ném ra mấy hạt châu phát nổ thành đám khói bụi, vội vã chạy càng nhanh càng tốt.

Nhạc Sơn phủi tay xua đi đám bụi, vừa lúc truy binh phía sau đuổi đến. Nhưng bất ngờ Nhạc Sơn giơ tay ra hiệu dừng lại:

“Không cần đuổi nữa! Hà Khôi không chết cũng tàn phế!”

“Còn tên kia thì sao?” Một trong ba tên đầu lĩnh vừa nãy nói, ám chỉ đến Quân.

“Chỉ là một tên võ giả, trúng đòn của ta chắc chắn không sống qua đêm nay!”

Tên đầu lĩnh nghe xong gật gù, rồi vội vã chắp tay:

“Lần này may nhờ Nhạc huynh trợ giúp, nếu không chúng ta đã tổn thất nặng nề!”

“Chuyện nhỏ mà thôi.”

“Đáng tiếc nhiều huynh đệ không kịp chờ đến lúc cứu viện đã bỏ mạng!”

Tên đầu lĩnh thở dài, buồn rầu nói. Nhạc Sơn liếc mắt đã nhìn thấu ẩn ý của y:

“Những gì Huyết linh tông đã hứa nhất định không nuốt lời. Chỉ cần các ngươi trung thành, đương nhiên chúng ta sẽ không bạc đãi!”

Nói xong Nhạc Sơn ném ra một túi nhỏ cho tên đầu lĩnh.

“Các ngươi mau đi tiếp viện các nơi khác, đánh cho đám Triều Quốc không còn mảnh giáp!”

“Phải phải! Chúng ta đi thôi, đến vị trí số bốn.”

Cả đám người hò nhau chỉ trong vài hơi thở đã kéo đi hết. Còn Nhạc Sơn chậm rãi biến mất trong màn đêm của cánh rừng u tối.



Quân chạy đến một gốc cây lớn thì dừng lại, nhảy lên cành cao trốn vào đám lá rậm rạp. Hai cánh tay của hắn vẫn đau nhức vô cùng, trên mu bàn tay phải còn lưu lại một vết sần đỏ tía không ngừng ăn mòn da thịt.

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?”

Hắn bực bội cố gắng điều khiển nội lực bao vây ngăn cản nhưng vô ích. Thấy vậy, hắn dùng cách cũ ngày xưa tiêu trừ Huyết ấn, đem một luồng Xích hoả mới thu nhận được tiến đến tấn công.

Quả nhiên hiệu quả, dấu đỏ tía dần dần co nhỏ lại rồi mất hẳn, chỉ lưu lại một vết sẹo mờ mờ.

Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui mừng thì từ bên dưới vọng lên tiếng nói trầm vang:

“Có thể trừ được Tử lân độc của ta, ngươi quả nhiên lợi hại!”

Nhạc Sơn đã đến từ lúc nào, đang khoanh tay đứng dưới gốc cây nhìn lên.

“Xuống đây đi, để ta xem ngươi là cao nhân phương nào!”

Quân trầm ngâm, biết rằng không thể thoát, đành cắn răng nhảy xuống đứng đối diện. Bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào, nhưng hắn cảm giác được từ trên người Nhạc Sơn toát ra một cỗ lực lượng to lớn, lớn hơn rất nhiều lần những người đồng giai hắn từng gặp, thậm chí còn hơn cả vị đại ca đầu tiên của hắn là Quảng Thành, mặc dù khi ấy ông ta đã là Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong.

“Ngươi tên là gì?” Nhạc Sơn hỏi, vẫn thái độ ung dung như cũ.

“Chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi mà thôi. Đạo hữu nếu đã không có ý định giết ta, thì hãy để ta đi!” Quân đáp.

“Hahaaa! Ngươi dựa vào đâu mà dám nói ta sẽ không giết ngươi?”

“Ta đoán thế!” Hắn nhún vai.

“HAHAHA!” Nhạc Sơn cười một tràng dài.

“Tiểu tử, ngươi nói đúng rồi! Ta sẽ không giết ngươi, nhưng với một điều kiện…”

Nhạc Sơn ngừng lại chăm chú nhìn Quân.

“Là ngươi phải sống sót trước đã!”

Dứt lời, toàn thân Nhạc Sơn nở rộ, hai sừng mọc ra, tóc chuyển màu bạch kim và trên da xuất hiện từng miếng lân phiến tím nhạt. Hai bàn tay với mười móng sắc bén vụt lao tới nhắm chí tử vào cổ họng của Quân.

Quân không còn giữ lại điều gì. Hai chân sử ra Lăng vân bộ pháp chớp mắt đã vượt ra ngoài mười mấy mét. Trường thương xuất hiện, linh khí bạo liệt tụ lấy mũi thương kim tuyến.

“Xuyên sơn!”



Trường thương gào thét, thương ảnh như mưa ào ào lao xuống. Sau khi Ngân thương được nâng cấp thành pháp khí thượng phẩm thì uy lực của Bá vương thương pháp khi thi triển cũng mạnh lên mấy lần. Chỉ là một thương Xuyên sơn này chẳng hề làm gì được Nhạc Sơn. Cơ thể y cứng như sắt thép, thương ảnh va vào chỉ để lại những tàn lửa tung toé mà thôi.

Nhạc Sơn mặc kệ công kích đánh lên người, y tăng tốc tung một đấm như trời giáng vào Quân. Hắn vội giơ thương ra đỡ, cả người bị đánh văng đi hơn chục mét, vừa khéo giúp hắn kéo dài khoảng cách.

Nhạc Sơn không dừng lại, một bước chân đã nhảy vọt đến ngay cạnh Quân. Lăng vân bộ được thi triển, Quân lướt ngay đi trước khi quyền kình của Nhạc Sơn ập tới.

“Liệt địa!”

Một rừng chông nhọn từ dưới đất đâm lên, bao vây kín lấy Nhạc Sơn, nhất thời khiến y không thể vận động tuỳ ý. Quân rất khéo, biết rằng những mũi chông này không thể đâm thủng được cơ thể Nhạc Sơn. Vì vậy khi sử ra Liệt địa thương, hắn đã điều khiển chúng tạo thành một mạng lưới đan xen chắc chắn vào nhau với ý đồ cầm chân y. Còn bản thân hắn thì xoay tròn trường thương trong tay.

“Phá phong!”

Trường thương gào thét điên cuồng xoay tròn như một mũi khoan khổng lồ với tốc độ lên đến cả nghìn vòng mỗi giây.

Mũi thương mang theo vô vàn lực lượng nhắm thẳng vào Nhạc Sơn đang bị cầm chân bên dưới.

“ẦM! ẦM! ẦM!”

Rừng chông bị đánh gãy toàn bộ, cây cối xung quanh đổ rạp, mặt đất nứt nẻ, bụi tung mù mịt.

Sau khi đất đá tan đi, chỉ còn nhìn thấy một tay Quân đang cầm thương đâm vào ngực Nhạc Sơn.

“Thương pháp lợi hại, lại có thể khiến ta chảy một giọt máu!” Nhạc Sơn mỉm cười.

Quả thật Quân không hề gây nên chút thương tổn nào cho đối thủ ngoại trừ một chấm nhỏ nơi mũi thương đâm vào ngực Nhạc Sơn. Ngay cả việc đâm thủng da cũng không làm được.

Quân hoảng hốt vội vàng nhảy lùi lại thủ thế. Phải biết rằng Phá phong là công kích mạnh nhất hắn có thể thi triển bây giờ. Còn nếu muốn dùng Tam hợp chỉ - Nhất chỉ phách địa hắn không đủ nội lực, bắt buộc phải kích phát ba tầng đan điền đoàn nguyên. Nhưng một khi thi triển xong thì hắn cũng trở nên vô lực, nếu đối thủ không bại hắn sẽ chết.

Đối mặt với một Nhạc Sơn trơ như đá, vững như đồng, hắn hoàn toàn không tin có thể đánh bại được y, vì vậy phải giữ lại nội lực mà chạy trốn.

Nhạc Sơn ngược lại không ra tay, mà giải trừ trạng thái Yêu linh phụ thể ung dung nói:

“Lần này ngươi thua rồi! Đúng không Quân!”

Hắn nghe xong giật mình hoảng sợ. Cái tên này tuy là tên thật nhưng chắc chắn không ai có thể biết. Chỉ duy nhất hắn dùng khi vào Đấu trường Hắc Sát do ở đấy thật giả lẫn lộn, không ai biết đâu mới là sự thật.

Quân vẫn đề cao cảnh giác, lúc sau mới đáp lời:

“Ngươi…là Huyền Đức?”

“Chính là ta!” Nhạc Sơn đáp.

Rõ ràng, người có quan hệ với hắn nhất trong Đấu trường chỉ có Huyền Đức cùng sư phụ Huyền Sơn. Hơn nữa lại đến từ Huyết linh tông, vậy không khó để nhận ra kẻ đứng trước mặt này là ai.

“Làm sao ngươi biết là ta? Do quyền pháp, thương pháp ta sử dụng?”

“Chúng chỉ góp một phần để ta thêm chắc chắn mà thôi. Thứ khiến ta khẳng định chính là thứ này.”

Nhạc Sơn nói xong giơ cánh tay ra trước, xung quanh bàn tay hiện lên một tầng nội lực rồi cô đặc lại thành một lớp cương khí cứng rắn.

“Kim cang cương khí!” Quân nhíu mày.

“Không sai! Ngươi đã đem nó trao đổi với sư phụ ta, ngoài ba chúng ta ra không còn ai tu luyện!”

Quân sau khi hiểu ra mọi chuyện lại âm thầm hy vọng nếu đã quen biết thì Nhạc Sơn sẽ không gây khó dễ. Hắn thu trường thương lại, cố làm ra vẻ mặt bình thường:

“Không chỉ lần này mà cả ba lần đều là ta thua!”

“Ngươi là đối thủ ta tôn trọng. Nếu như tu vi ngang bằng, có lẽ người thua sẽ là ta!”

“Đã như vậy thì chờ khi ta đuổi kịp ngươi rồi chúng ta so tài?” Quân cười.

Nhạc Sơn nghe vậy cười lớn vang cả cánh rừng, dường như đã hiểu ý tứ của hắn:

“Hahaa! Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi! Đổi lại ta muốn ngươi gia nhập Huyết linh tông!”

“Ý ngươi là sao?” Quân lo lắng.

“Thiên phú của ngươi cực kỳ phù hợp với Luyện thể thuật. Về tông ta sẽ được chú trọng bồi dưỡng, tương lai ắt trở thành cường giả một phương. Chẳng lẽ ngươi định chôn vùi tài năng ở Triều Quốc hay sao?”

“Ngươi muốn ta đào ngũ?”

“Đào ngũ? Ta dám chắc là ngươi bị ép đến đây. Đám Triều Quốc đó ngoài mặt thanh cao liêm khiết, tự xưng là thế lực đứng đầu lục địa. Thực chất bên trong đấu đá tranh giành, mưu mô hiểm ác. Huyết linh tông coi trọng thực lực, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì không cần phải lo đến chuyện khác, đêm có thể kê cao gối mà ngủ!” Nhạc Sơn đáp.

Quân cười trong bụng, chẳng phải Huyết linh tông cũng vừa mới chém giết tranh giành quyền lực hay sao? Ở đâu có lợi ích ở đó có sóng ngầm, đạo lý này hắn tự hiểu rõ, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị mấy lời của Nhạc Sơn dụ dỗ. Nhưng quả thật, hắn ở Triều Quốc đã phải chịu rất nhiều khổ cực, bị lợi dụng đày ải thậm chí suýt chết.

“Nếu ta từ chối thì sao?”

“Ngươi có chắc sẽ thoát khỏi tay ta? Mà cứ cho ngươi chạy trốn được về căn cứ đi, thì ngươi nói xem, đám chỉ huy sẽ nghĩ gì khi thấy một Võ giả nhục thân mạnh bất thường, lại học thuật luyện thể, còn có thể trốn thoát khỏi sự vây công của đông đảo kẻ địch Hoàng giai mà không mất một cọng lông? Ta quên chưa nói cho ngươi, sư phụ ta có vai vế không nhỏ trong Huyết linh tông. Ngươi lại tu luyện đấu pháp độc môn của ông ấy, nói hai người không có quan hệ liệu ai sẽ tin?”

“Ta chỉ là một Võ giả chẳng có địa vị gì thì ai thèm quan tâm?”

“Vậy ngươi có thể lựa chọn cái chết, ta sẽ giúp ngươi đỡ đau đớn!”

Quân cười khổ:

“Đổi lại ta được gì?”

“Haha! Ngươi không có quyền đòi hỏi!”

Hắn lắc đầu cười nhạt nhẽo. Lại một lần nữa chấp nhận làm con cờ để giữ mạng, nhưng còn hơn là chết. Thế giới mạnh được yếu thua. Không đủ thực lực, không chỗ chống lưng, không quan hệ quen biết thì chỉ mãi là nô bộc cho kẻ khác.

.........

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.