“Không ngờ bọn chúng còn để lại hậu thủ!”
Ba tên đầu lĩnh bên kia sắc mặt khó coi. Dù mượn trận nâng cao tu vi cũng không so bì được số lượng áp đảo, chuyện bị tiêu diệt chỉ là sớm muộn.
“Ô hợp vẫn mãi là ô hợp! Niệm tình ngươi có chút tài nghệ, nếu ngoan ngoãn giao ra trận đồ ta có thể cho ngươi toàn mạng!” Hà Khôi cao ngạo.
“Chỉ bằng ngươi? Cho ngươi thấy sự lợi hại của Thuận phong cường huyết trận!”
Y nhanh chóng bắt ấn, pháp trận dưới đất điên cuồng vận chuyển. Tu vi của đám người từng bước tăng lên. Ba tên đầu lĩnh khí thế đã chạm đến Hoàng giai ngũ đẳng đỉnh phong.
Hà Khôi biến sắc:
“Mau giết hắn!”
Hai bên lập tức lao vào cuồng chiến. Ánh chớp rợp trời, mặt đất rung chuyển, cây cối tan nát. Trên thì đầu rơi, dưới thì máu chảy.
Hà Khôi tả xung hữu đột, tay phải trường đao uy vũ, tay trái phi kiếm linh hoạt, cùng lúc đối chiến với hai kẻ đồng giai bên kia mà không hề rơi vào thế yếu, thậm chí còn mấy lần suýt đoạt mạng được một tên.
…
Quân ở bên dưới đang tương đối bận rộn. Hắn chỉ là Võ giả ngũ đẳng nên nhiều kẻ nghĩ ngon ăn, chọn làm mục tiêu. Hắn cũng chiều lòng cố gắng làm ra vẻ khó khăn vất vả rồi thừa lúc tranh tối tranh sáng ra tay giết quách đi. Giao chiến hỗn loạn, trừ phi làm ra động tĩnh lớn còn không thì chẳng ai kịp để ý đến ai.
Vì toàn đối thủ yếu nên tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3649231/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.