Chương trước
Chương sau
Quả nhiên là Đại hội đấu giá mười năm mới có một lần, người đông không kể xiết, đèn sáng rực cả một góc kinh đô. Lần đại hội này kéo dài trong mười ngày. Phòng cấp Hoàng mỗi ngày đều diễn ra đấu giá, còn phòng cấp Huyền ngày cuối mới mở. Hắn đi dạo một vòng, xem các loại kỳ trân dị thảo từ khắp nơi đưa về. Có đến một nửa bày bán hắn không biết là thứ gì, nhưng nhìn giá cả treo trên tường thì hẳn đều vô cùng quý giá. Bất quá những thứ này đều không có nhiều giá trị với hắn, nên không hứng thú cho lắm.

Hắn nhìn ngắm dòng người qua lại đông như trẩy hội, những kẻ tán tu, những người thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt hay các đại môn phái trên lục địa…gần như đều đã tụ tập về đây.

Kim gia Kim Diệp tới, đi cùng ông ta là Kim Lỗi, có cả Thành Thắng đi cùng. Kim Diệp gầy như cây củi khô, áo dài màu cỏ úa, nhưng đôi mắt thì lấp lánh tinh quang. Kim Lỗi mặc trang phục của giới Luyện dược sư, áo choàng dài có đuôi phía sau, hai viền cổ áo thêu hoa văn kim tuyến sang trọng, vai áo thêu bốn vạch dọc màu trắng bạc. Gương mặt tuấn tú cao ngạo, oai vệ bước đi. Thành Thắng trang phục đen xám, đi cạnh Kim Lỗi. Ánh chừng quan hệ của họ thân thiết hơn vẻ bên ngoài.

Ngân Nguyệt thế gia cũng có mặt, gia chủ Ngân Thiên khoác trường bào màu trắng ngọc, thêu hình mặt trăng lấp lánh, vẻ mặt băng lãnh, uy nghi đạo mạo.

Kia có mấy người của Huyết linh tông và Tiêu cục Viễn Sơn đang cười đùa nói chuyện, trông không giống như bộ dạng của các thế lực đang cạnh tranh với nhau.

Đột nhiên, hắn cau mày, nhìn một đám người đi tới. Kia chẳng phải là Trường Vũ? Y to nhỏ với người đàn ông đi cạnh, rồi cả hai cùng tiến lại phía Quân.

Hắn thở dài, tránh đã không được, vậy thì tuỳ cơ ứng biến thôi.

“Vị tiểu hữu này, chắc hẳn gọi tên A Thiết. Nghe Vũ nhi kể lại, hai bên từng học hỏi qua lại với nhau?” Người đàn ông thân mật.

“Thất lễ, ngài chắc hẳn là gia chủ Trường lạc gia Trường Tư Không. Học viện luôn chủ trương cho các đệ tử trau dồi lẫn nhau. Chuyện đó âu đều có lợi cho cả đôi bên!” Quân cười đáp lễ.

“Vũ nhi ở nhà được nuông chiều, không hiểu phép tắc, cậu đừng để bụng. Thằng bé không có nhiều bạn, nếu có hứng thú mời cậu đến nhà chơi!” Trường Tư Không cười hiền hậu.

“Đa tạ gia chủ, nhất định ta sẽ tới!”

“Phải rồi, cậu chỉ có một mình thôi sao? Hay là cùng đi với chúng ta, sẽ bớt được nhiều phiền phức…”

“Ồ! Cả hai người đều ở đây sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời Trường Tư Không. Là Tiêu Soái tới. Ông ta khẽ chắp tay chào hỏi:

“Tư Không huynh! Thiết thần y! Hai người quen nhau từ bao giờ thế, sao không cho ta biết!” Tiêu Soái vờ hỏi.

“Thần y?” Trường Tư Không nheo mày.

“À! Không giấu gì Tư Không huynh, A Thiết chính là người cứu chữa cho ba tiểu nữ trong nhà, là ân nhân của Tiêu gia ta!”

“Ồ! Trước nghe nói Tiêu gia gặp được một vị thần y trẻ tuổi. Trong lòng ta liền sinh ngưỡng mộ, muốn được diện kiến. Không ngờ nay đã được toại nguyện!” Trường Tư Không mỉm cười tán dương.

“Trường gia chủ quá khen, chỉ là may mắn đúng người đúng bệnh thôi!” Quân đáp.

“Tư Không huynh! A Thiết với ta có hẹn, chúng ta đi trước nhé!”

“Tất nhiên rồi! Tiêu lão đệ nhớ chăm sóc cậu ấy cho tốt nhé! Thiết tiểu hữu nhất định phải tới nhà chới đấy!” Lão cười hiền từ, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Quân rồi rời đi.



Quân theo Tiêu Soái rời khỏi chốn thị phi, ghé vào bàn trà nhỏ ngoài đại sảnh, quan sát dòng người qua lại.

“Không sao chứ?” Tiêu Soái hỏi.

“Vẫn còn chịu được. Nhưng vai ta như muốn vỡ vụn ra rồi đây!” Quân đưa tay lên xoa xoa vai của mình, nhăn nhó đau đớn. Bàn tay vừa rồi của Trường Tư Không tưởng nhẹ mà nặng cả ngàn cân. Hắn phải cố gắng lắm mới không khuỵu xuống ngay lúc đó.

“Trường Tư Không đã là cao thủ Huyền giai đỉnh phong, tu vi thâm sâu, xem như cả Kinh thành cũng không mấy người nguyện ý so chiêu. Cậu có thể đứng vững dưới bàn tay của ông ta đã là đáng để tự hào rồi!” Tiêu Soái nói.

“May có Tiêu lão đến kịp giải vây. Chứ chậm chút nữa là ta chết chắc!” Quân cười.

“Nếu không phải Tiêu gia nhiều tiền lắm bạc, quan hệ rộng, thì lão cũng không nhượng bộ như vậy! Lần này xem như chúng ta công khai quan hệ, cũng là muốn cho cậu chút chỗ dựa, bớt được chút phiền phức nào hay chút ấy!” Tiêu Soái ân cần.

“Vẫn là Tiêu lão suy nghĩ chu toàn. Ta nhất định không phụ tấm lòng của ông!” Quân cảm kích.

“Được rồi. Phòng cấp Hoàng hai tiếng nữa mới mở ra. Cậu vào mua gì cứ mua, tiền bạc lấy chỗ ta. Đằng kia có mấy món đồ lạ, cậu có muốn đi xem thử!” Tiêu Soái đề nghị. Quân không do dự đồng ý ngay.

Ông ta dẫn hắn tới mấy hàng quán nhỏ ở phía rìa ngoài khu thứ hai.

“Tiêu lão, chỗ này có gì đặc biệt sao?”

“Những thứ đồ bày bán trong này đều phải được Thương hội kiểm tra, niêm yết giá cả, cấm việc treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng có vài kẻ ranh mãnh, lén mang thêm vài thứ vào đây để bán.”

“Vậy sao Thương hội không xử lý?”

“Vì những thứ này ngay cả Thương hội cũng không xác định được là vật gì, có đáng giá hay không. Nhưng rất nhiều người thích chơi trò may rủi, có kẻ đã may mắn mua được bảo vật cao cấp với giá rẻ bèo. Nên xem như cũng là một cách câu kéo. Hơn nữa dù vật nào bán ra thì đều phải trả một phần cho Thương hội. Cho nên việc ai cũng có lợi, chỉ cần không làm quá mức, thì mấy lão già đầu cũng một mắt nhắm một mắt mở!”

Quân hiểu phần nào, dù ở đâu thì quyền lợi tiền bạc vẫn là mục tiêu lớn nhất. Theo hướng dẫn của Tiêu Soái, hắn biết được có mấy chỗ đang bán những thứ đồ như vậy. Hắn cũng tò mò, muốn xem thử vận may của mình tới đâu.

Quả thực hắn đã nhìn thấy mấy thứ đồ trông bình thường đến mức tầm thường. Có khi chỉ là những cành cây, mảnh đá, tấm bản đồ cũ, thậm chí là mảnh xương vụn, hoặc những đồ vật hình thù quái đản. Nếu đến cả giám định viên còn không nhìn ra, thì với bọn hắn đúng là trò chơi may rủi mà.

“Ông chủ, đây là vật gì?” Quân tò mò, nhìn về một sợi dây chuyền màu vàng kim, kiểu dáng vậy mà có phần giống với ở Trái Đất.

“Đây là bảo bối gia truyền của nhà ta, đã có từ mấy trăm năm trước! Có thể đem lại may mắn, xua đuổi tà khí!” Ông già niềm nở đáp ngay.

“Vậy sao ông lại đem bán?”

“Nhà ta gặp chuyện chẳng lành, cần tiền nên mới đành lòng đem đi bán! Khách quan có tướng phú quý, sau tất thành nghiệp lớn, đeo nó bên cạnh sẽ như diều gặp gió, làm việc gì cũng thuận lợi!”

“Ồ! Nếu nó may mắn như vậy sao gia đình ông lại gặp nạn?”

“Cái này…Ta…” Ông lão ngẩn người, bất giác không biết nói làm sao.

“Tiêu lão, ông thấy sợi dây chuyền này thế nào?” Quân hỏi Tiêu Soái.

“Kiểu dáng không tệ, chất vàng để làm chiếc dây chuyền này cũng rất tốt, hoạ tiết đơn giản nhưng tinh tế. Chỉ là ta không cảm giác được dao động linh khí. Có phải bảo vật không thì không biết, còn nếu chỉ để làm đồ trang sức thì rất có giá trị đấy!”

“Ông chủ, ta mua thứ này!”

“Được được! Ta bán ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm!” Ông già hào hứng.

“Của ông đây. Nếu có thứ gì tương tự, ta có thể mua thêm!” Quân cười rồi rời đi.

Thành thực mà nói, hắn mua thứ này chẳng phải vì hy vọng tìm được bảo bối. Mà bởi vì vợ hắn vốn thích đeo vàng. Hắn nhìn sợi dây chuyền lại nhớ tới gia đình, không kìm lòng được mà mua cho mình một chiếc.

Quân bất giác sờ tay lên cổ. Bây giờ trên cổ hắn có hai sợi dây chuyền. Một sợi bằng bạc chính là vợ hắn tặng hắn từ khi kết hôn, theo hắn xuyên không đến đây, là kỷ vật duy nhất còn sót lại bên mình, hiện giờ đang móc thêm chiếc nhẫn trữ vật. Còn chiếc dây chuyền vàng, xem như là hắn dành tặng vợ mình đi.

“Có vẻ cậu có tâm sự?” Tiêu Soái hỏi.

“Nhớ lại vài chuyện trước kia, thấy trong lòng có chút bồi hồi! Tiêu lão đừng cười!” Hắn đáp.

“Không sao. Ai cũng có chuyện riêng. Chúng ta đi thôi. Nhân tiện ta giới thiệu cậu với mấy người bạn. Quan hệ càng rộng sau này càng dễ nói chuyện.”



“Phụ thân! Cứ thế bỏ qua cho hắn hay sao!” Trường Vũ đi bên cạnh cha, tức giận hỏi.

“Hừ! Con nổi nóng với ai đấy? Chỉ một tiểu tử mà không giải quyết được, thật làm ta thất vọng!”

“Lần trước chỉ là con sơ suất khinh thường. Nếu gặp lại nhất định hắn sẽ phải quỳ gồi trước con!” Trường Vũ khẳng định chắc nịch.

“Câu trước đá câu sau! Thực lực của hắn mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều. Sư tử bắt thỏ còn phải dùng hết sức. Bây giờ lại có thêm tên Tiêu Soái làm chỗ dựa. Vì vậy, chuyện này ta không tiện ra mặt, con hãy tự xử lý đi, làm cho sạch sẽ vào. Nếu việc cỏn con này còn không xong thì tư cách tranh giành chức vị Tộc trưởng sẽ không đến lượt con đâu!” Trường Tư Không nhắc nhở.

“Con biết rồi. Nhất định hắn sẽ phải sống dở chết dở!”

“Giờ ta sẽ tới gặp mấy lão già đầu. Con tự vào phòng đấu giá đi!”

“Phụ thân yên tâm, trong Kinh thành còn kẻ nào dám tranh giành với Trường lạc gia chúng ta chứ!”



Phòng đấu giá cấp Hoàng rộng rãi, đủ sức chứa cả trăm người. Không gian cũng rất đơn giản gọn gàng không cầu kỳ hoa mĩ. Sân khấu đấu giá chính giữa, được bố trí thấp hơn, còn mấy hàng ghế được sắp xếp cao dần, giống như trong rạp chiếu phim vậy, đảm bảo ai cũng có thể quan sát được chi tiết.

“Quý vị! Thương hội vinh dự khi được đón tiếp các vị tới tham gia Đại hội đấu giá mười năm mới có một lần!” Một giọng nói trong trẻo cất lên, sân khấu cũng đồng thời sáng rực, rọi bước cho một nữ nhân xinh đẹp, da trắng tóc đen, váy đỏ dài chấm gót. Nàng bước đi yêu kiều lộng lẫy, đôi mắt long lanh biết cười, đường cong quyến rũ mê hoặc.

“Ta là Tiểu Kiều, xin phép được đồng hành cùng mọi người trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Sau đây, vật phẩm đầu tiên, Tử viêm thạch!” Nàng cất giọng nói ngọt ngào hô lớn.

Tức thì, từ dưới sân khấu dâng lên một chiếc hộp ngọc tinh xảo, bên trong đựng một viên đá màu tím toả ra khí tức nóng bỏng.

Tử viêm thạch là một loại đá được tìm thấy ở chỗ sâu trong núi lửa. Bên trong ẩn chứa Hoả nguyên lực tinh thuần, có tác dụng rất lớn đối với người luyện Hoả công, hoặc để làm nguyên liệu luyện chế pháp khí Hoả hệ.

“Giá khởi điểm bốn trăm linh thạch trung phẩm!”

Sau một thoáng ồn ào, đã có người tham gia:

“Bốn trăm hai mươi linh thạch trung phẩm!”

“Bốn trăm năm mươi viên!”

“Bốn trăm tám mươi viên!”

“…”

Hoả nguyên lực là loại tu luyện phổ biến nhất trong cửu nguyên lực, vì vậy rất đông đảo người tham gia đấu giá. Có điều Tử viêm thạch không phải quá mức quý hiếm, cho nên cuối cùng nó đã được bán thành công với mức giá tám trăm ba mươi linh thạch trung phẩm.

“Vật tiếp theo, Xích đồng, nguyên khối một trăm lẻ sáu cân. Giá khởi điểm một ngàn năm trăm linh thạch trung phẩm!”

Xích đồng là nguyên liệu luyện chế pháp khí tuyệt hảo. Nó tuy là kim loại nhưng lại không có thuộc tính nguyên lực, cho vào bất kỳ loại pháp khí nào cũng được. Chỉ cần dùng một lượng nhỏ, sẽ làm tăng tính bền dẻo đồng thời nâng cao khả năng dẫn dộng linh khí của pháp khí.

Xích đồng thường tìm thấy trong một số loại quặng sâu dưới lòng đất với số lượng chỉ vài cân. Thương hội có thể lấy ra một khối lớn đến thế này đúng là khó tin.

Mua thứ này chắc chắn có lãi, dùng không hết xẻ nhỏ đem bán cũng có cả khối người tranh nhau mua. Vì vậy, giá rất nhanh đã được đẩy lên và chốt với mức bảy ngàn linh thạch trung phẩm. Kẻ thắng cuộc chính là Trường Vũ.



“Vật phẩm thứ sáu, Ngọc linh tham ngàn năm! Giá khởi điểm bốn ngàn linh thạch trung phẩm!”

Cả đám đông ồn ào, vậy mà lần đấu giá này lại xuất hiện Ngọc linh tham. Đây là kỳ dược hiếm có được tìm thấy ở những dãy núi cao chót vót phía nam lục địa, dược tính ôn hòa, có tác dụng luyện cân tẩy cốt, ích huyết lợi khí. Hơn nữa, có thể cường hoá đan điền, thanh lọc nội lực, rất có lợi khi đột phá bình cảnh, là thứ mà võ giả nào cũng muốn có.

Quân nhìn chằm chằm, thèm khát. Nhưng không phải vì những tác dụng kể trên, mà bởi nó là dược liệu chính để luyện Tẩy độc đan!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.