Chương trước
Chương sau
Quân lấy tư cách y sư, bày ra mấy viên đan dược trị thương, thuận lợi gia nhập một đội săn thú. Cả thảy có mười mấy người, đội trưởng là một tên tu vi hoàng giai lục đẳng, chủ tu thuỷ nguyên lực, vũ khí là một thanh trường thương màu bạc. Phía dưới hắn còn năm người Hoàng giai từ nhị đẳng đến tứ đẳng. Nói chung lực lượng như vậy cũng xếp vào tương đối khá.

Từ tin tức đưa lại, Bích ngọc lân sư đang ở trong một hang động tại dãy Ngọc Thứ, nằm rìa phía tây Hoàng Bách sơn mạch. Như tên gọi, khu vực này đặc biệt hiểm trở, vách đá dựng đứng cheo leo, vực sâu hun hút, thi thoảng sẽ bắt gặp vài đỉnh núi đâm thẳng lên trời như những ngọn chông khổng lồ. Đây xem như một trong những nơi nguy hiểm nhất sơn mạch.

Cả nhân loại lẫn yêu thú đều rất ít khi bén mảng tới chỗ này, phần vì địa thế dễ vào khó ra, phần vì rất hiếm trân tài dị bảo. Có hai con đường chính để đi lên Ngọc Thứ, một là dùng phi chu bay qua, hai là đi đường thuỷ, còn đường bộ là lựa chọn ngu ngốc nhất.



Hắn theo đội săn thú lên thuyền, ngược dòng tiến lên thượng nguồn. Dòng sông len lỏi giữa những vách đá dựng đứng, như đi trong con hẻm nhỏ giữa hai toà nhà chọc trời. Thời tiết nóng nực nhưng trên thuyền lại mát rượi, tưởng như đang đi giữa mùa đông. Hai bức tường thành cao vút bằng đá đen thui hai bên đã che đi toàn bộ ánh sáng mặt trời, chỉ để lại từng mảng xám xịt bao trùm lên con thuyền nhỏ.

Dòng nước càng về phía thượng nguồn càng chảy xiết, thác ghềnh giăng kín mặt sông, đá tảng nhọn hoắt làm thành trận địa phục kích như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ lượn lờ trước mặt. Con thuyền nhỏ tội nghiệp như con thỏ con, oằn mình né tránh đi nanh vuốt sắc nhọn của bầy hổ báo, hết lách bên này lại luồn qua bên kia, lao đao chật vật trầy da tróc vảy mới đưa được cả bọn tới một bãi đá sần sùi.

“Dừng ở đây thôi, đoạn đường phía trước không thể đi thuyền. Các ngươi nghỉ lại đêm nay, sáng sớm mai sẽ lên đường!” Đội trưởng hạ lệnh.

Quân mang theo một bao tải đồ nhảy xuống, rất nhanh đã nhóm lên một đống lửa lớn. Ngay cả yêu thú cũng không ngu gì sống ở chỗ này, nên bọn hắn không ngại đốt lửa. Hơn nữa về đêm sẽ rất lạnh, mặc dù tu sĩ có nội lực hộ thể, nhưng lãng phí nội lực vào mấy chuyện này thật không đáng.



“Tới rồi!”

Phía trước Quân là một cửa hang lớn, cao có đến mười mấy mét, rộng sáu bảy mét. Bên trong hoàn toàn tối đen như mực, hắn căng mắt ra nhìn nhưng không thể thấy được gì. Không chỉ có bọn họ, mà đã có đến mấy đội săn thú tới đây, nhân thủ cũng phải gần trăm, Hoàng giai tu sĩ cỡ hai chục. Trong đó có hai người tu vi đỉnh phong, đạt đến nửa bước Huyền giai, thực lực cực mạnh. Một người to lớn, mặc áo đen, để lộ hai cánh tay trần cơ bắp, vác theo hai cây rìu lớn. Nam tử còn lại đội chiếc mũ làm từ một bộ da sói, chiếc đầu lâu sói còn rủ xuống trước trán, hai tay y đeo một bộ thú trảo sắc lạnh.

Tất cả đều có chung mục tiêu: Bích ngọc lân sư!

Yêu thú như nhân loại, Hoàng giai kết đan, Huyền giai kết hồn. Yêu đan của yêu thú so với nguyên đan của nhân loại thì mạnh hơn, nhưng yêu hồn thì lại yếu hơn nguyên hồn một chút. Bất quá không phải tất cả đều như vậy!

Yêu thú cao cấp như Bích ngọc lân sư, kết yêu hồn vô cùng khó khăn. Nhưng khi kết thành thì yêu hồn cực kỳ khủng bố, trí tuệ vượt bậc, thông minh không kém con người. Nhân loại tuyệt đối không cho phép tồn tại thứ gì vượt trội hơn mình! Nên nếu không thuần phục được, thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách tiêu diệt!

Nam tử áo đen cất tiếng:

“Các vị! Bích ngọc lân sư đang ở trong này. Nếu nó thành công tiến giai, sẽ là mối đe doạ lớn cho chúng ta. Vì thế phải bị tiêu diệt. Cự phủ bang xin nhận nhiệm vụ này. Các vị nếu có nhã ý giúp đỡ, ta rất cảm…”

“Không biết ngượng mồm! Nói toẹt ra đi. Bảo vật bên trong, ai mạnh người ấy được! Lại còn ra vẻ thanh cao làm gì!” Nam tử da sói nhổ một bãi nước bọt, cắt ngang.

“Ngươi! Dã lang bang các ngươi trước giờ không nói lý lẽ. Hôm nay đều là anh em trong sơn mạch tụ tập về, vốn cùng chung mục đích. Lang Tống, ngươi định chia rẽ nội bộ hòng kiếm lợi về mình, đừng tưởng chúng ta sẽ mắc mưu!” Nam tử áo đen tức giận.

“Anh em? Phủ Trung, ngươi nghĩ mọi người đều ngu ngốc nghe theo sắp đặt của ngươi chắc? Các vị, mạnh được yếu thua. Lát nữa ai có bản lĩnh thì giở ra, còn không thì yên vị chỗ này. Nên nhớ, mạng sống quý giá, bên trong hỗn loạn, đao kiếm vô tình…” Lang Tống cười nham hiểm, rồi dẫn năm người hoàng giai của Dã lang bang tiến vào trong hang.

Phủ Trung cũng không chậm trễ:

“Ai đi theo ta đảm bảo có đồ tốt mang về, còn không sống chết tự chịu!”

Ý tứ trong lời nói bọn họ đã rất rõ ràng, những người ở bên ngoài nhìn nhau một hồi, không ai bảo ai tự động phân chia tiến vào sâu trong hang động.

Tổng cộng khoảng bốn mươi người tiến vào, chia làm ba nhóm. Nhóm Dã lang bang có sáu người do bang chủ Lang Tống cầm đầu. Nhóm do Phủ Trung, gồm các thành viên Cự phủ bang cùng vài kẻ đi theo, khoảng mười mấy người. Số còn lại tập trung thành một nhóm.



Bên trong hang rất tối và lạnh, phảng phất như có tuyết rơi. Thi thoảng bắt gặp những giọt nước đóng băng đọng trên các vách đá đen xù xì. Hang rất sâu, càng vào càng rộng, tưởng như có thể nhét cả một toà nhà vào bên trong.

Cả bọn đi tới gần ngàn mét thì nhìn thấy một màn hơi nước mờ mờ như sương sớm, qua làn sương thấp thoáng có ánh sáng le lói chiếu qua. Từng tiếng thở ầm ừ của Bích ngọc lân sư phát ra bên trong màn sương, nghe rõ mồn một như thể nó đang nằm kề bên tai.

“Cẩn thận! Màn sương này vô cùng quỷ dị! Không được lơ là!”

Nói đoạn cả đám người đều xuất nội lực bao phủ lấy thân hình, trên tay lăm lăm vũ khí nhẹ nhàng không tiếng động tiến vào bên trong.

Điều bọn hắn không ngờ được, màn sương bên ngoài nhìn rất mỏng, nhưng vừa tiến vào cách nhau một hai mét thôi đã không còn nhìn thấy mặt, ngay cả tiếng nói cũng vang vang không rõ ràng.

Quân tập trung tinh thần dồn cả vào hai mắt, mọi giác quan đều đẩy lên đến cực hạn.

“Vù!”

Bỗng hắn đột ngột cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang lao thẳng đến chỗ mình, vội vàng nhảy sang một bên. Vừa đúng lúc một cái bóng đen vọt ngay trước mặt hắn, rất nhanh đã biết mất.

“A…A…”

Tiếng la hét vang lên dữ dội, báo hiệu một kẻ đã gặp nạn. Tiếp tục là một tràng dài những tiếng hét thất thanh, đã có đến năm sáu người gục ngã.

Phía bên Cự phủ bang đã nhận ra nguy hiểm, đám người lập tức quây xung quanh Phủ Trung. Y giơ cao hai cây rìu to lớn, chém mạnh xuống nền hang. Tức thì nội lực lan rộng ra xung quanh, quét sạch màn sương trong phạm vi mười mấy mét vuông. Những kẻ khác cũng làm theo, chỉ một lát sau, màn sương mờ đục đã tan ra, để lộ cảnh tượng bên trong.

Chính giữa hang, một con thú hình dáng giống sư tử cao gần hai mét, bờm dài trắng muốt tuyệt đẹp. Toàn thân nó được bao phủ một lớp lân phiến màu bích lục lấp lánh, giữa trán mọc một chiếc sừng nhỏ, bên trên có mấy đạo kim văn li ti. Nó đứng trên một phiến đá cao giữa hang, ngạo nghễ nhe hàm nanh dài gầm gừ, phe phẩy chiếc đuôi khinh thường nhìn xuống. Phía dưới nó còn mười mấy con yêu thú khác cỡ hoàng giai đang tụ tập. Có lẽ là đám tôi tớ do Bích ngọc lân sư cầm đầu, ở đây bảo vệ chủ tướng thăng cấp.

“Nó sắp thành công tiến giai! Tất cả hợp lực mau chóng tiêu diệt!”

Lập tức, vô số luồng ánh sáng, phong nhận, kiếm khí… bay vút về phía Bích ngọc lân sư. Nó gầm lên, phun ra một loạt băng tiêu, hoá băng tất cả công kích, sau đó chồm lên một tên hoàng giai phía dưới, một cắn đoạt mạng. Mấy con yêu nhỏ cũng chia ra tìm đối thủ cho mình. Quân gặp phải một con yêu dạng chó sói, cỡ Hoàng giai nhất đẳng. Hắn không nhanh không chậm, cứ vần vũ với nó, tranh thủ quan sát xung quanh tìm cơ hội.

“Kết trận!” Phủ Trung hét lên.

Y cầm hai thanh rìu lớn bổ xuống, hoá thành hai đạo phong nhận đỏ thẫm chém tới người Bích ngọc lân sư, nhưng chỉ để lại mấy vết trầy xước trên vảy. Bích ngọc lân sư giận dữ lao tới Phủ Trung. Nhưng khi còn cách y một bước chân thì va phải một bức tường vô hình, lập tức ngã nhào ra sau.

Xung quanh nó xuất hiện năm tấm màn ánh sáng, làm thành một cái lồng vây chặt. Đám người Cự phủ bang đồng loạt kết ấn, lồng ánh sáng vừa khép chặt lại, vừa bắn ra từng luồng quang mang tấn công lân sư, khiến nó nhất thời không thể thoát ra.

“Súc sinh! Chết cho ta!”

Phủ Trung lại lao lên, chém ra vô số phong nhận về phía lân sư, rồi hoá ra một cây rìu lớn đỏ như máu, bổ thẳng lên đầu nó. Cú va chạm tạo thành vụ nổ lan rộng mấy chục mét, đá vỡ thành bụi, tung mờ mịt.

“Xong rồi hả?” Mấy người xung quanh nhao lên hỏi.

Đột nhiên, bên trong chiếc lồng toả ra hàn khí thấu xương. Năm bức màn ánh sánh lập tức hoá băng rồi vỡ vụn. Lân sư lao ra, tung một vả đoạt mạng một tên Cự phủ bang. Nó giẫm một chân trên cái xác, hai lỗ mũi phun ra từng làn hơi thở hoá thành những giọt sương, gầm lên dữ dội.

“Lang Tống! Chia đôi, thế nào?” Phủ Trung hất hàm hỏi.

“Để xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Lang Tống thủ thế, bàn tay hoá thành trảo, sau lưng y hiện lên một con cự điểu, mười móng sắc như dao cạo, lao tới tấn công.

Phủ Trung cũng không chịu lép vế, hai tay hai rìu, xoay tròn như con quay chém liên tục về phía lân sư.

Phía bên này, Quân đã giải quyết xong yêu thú chó sói, nhân tiện móc luôn yêu đan cất vào người, sau đó nấp vào một tảng đá lớn chờ đợi thời cơ lượm lấy một giọt tinh huyết của Bích ngọc lân sư.



Chiến trường khắp nơi vô cùng hỗn loạn. Xác người, yêu thú chất chồng khắp nơi. Chỉ trong nửa giờ, chỉ còn mười người sống sót. Phía bên kia ngoài lân sư cũng còn năm sáu con yêu nữa. Kẻ nào cũng thương tích đầy mình. Riêng lân sư đã có mấy vết thương, nhưng máu nó vừa nhỏ xuống đã lập tức hoá thành băng, xem ra tinh huyết phải lấy ngay khi vừa rời khỏi cơ thể.

Đã đến nước này, không một ai chịu lùi bước. Phủ Trung và Lang Tống tuy có chút vất vả, nhưng vẫn hừng hực khí thế, mà áng chừng bên kia Bích ngọc lân sư có vẻ đã mỏi mệt. Bị truy sát suốt cả tháng trời, giờ vừa phải trùng kích Huyền giai vừa phải phân tâm chiến đấu với cường địch khiến nó không chịu nổi áp lực.

Lân sư gầm lên một tiếng, toả ra hào quanh màu lục bích. Toàn bộ hang động trong nháy mắt hoá thành động băng lạnh lẽo, mà khí tức trên người nó cũng tăng vọt lên. Thân thể như bành trướng ra, các vết thương trên người khép miệng với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.

“Hay lắm, đến giờ mới dốc toàn lực!” Phủ Trung cười lớn.

Hắn giơ cao hai cây rìu, chập làm một, biến thành một cây rìu đỏ như máu, huyết khí lượn lờ.

“Ồ! Hoả linh chiến phủ! Ngươi cũng giờ bài rồi hả? Vậy so thử với với Bạch cốt trảo của ta xem!”

Tức thì đôi thú trảo trên tay Lang Tống to ra mấy phần, cong dài nhọn hoắt vô cùng đáng sợ.

Lân sư nheo mày há miệng phun lên trời một quả cầu băng. Quả cầu nổ tung, lập tức mọi thứ bên trong hang động chậm lại mấy phần.

“Băng phong vạn lý!” Phủ Trung giật mình “Nhanh! Dốc toàn lực tốc chiến tốc thắng!”

Băng phong vạn lý là một loại thiên phú của Bích ngọc lân sư, khi lên cấp Huyền giai mới có thể thi triển. Trong phạm vi nhất định, mọi cử động đều sẽ bị chậm lại, ngay cả vận chuyển nội lực cũng bị đình trệ, tu vi càng cao lại càng bị ảnh hưởng nặng nề. Con lân sư này có thể bộc phát lĩnh vực, e là đã gần đạt đến Huyền giai cấp độ.

“Khai sơn bát phủ!”

“Bạch cốt tề thiên trảo!”

Mặt đất xung quanh Bích ngọc lân sư đột ngột nứt ra, tám cây huyết sắc cự phủ khổng lồ từ tám hướng chung quanh hung tợn bổ ngược lên, quây kín nó không có điểm lui. Khí thế khai sơn toái nhạc không gì cản nổi.

Liền sau đó, trên trần hang xuất hiện một đoàn linh khí màu xám đục tụ lại thành một thủ cốt kỳ dị. Bàn tay xương có tới sáu ngón, ngón nào cũng âm hàn lạnh lẽo, mạnh mẽ giáng xuống như trời sập.

Bích ngọc lân sư gầm gừ, toàn thân lân phiến dựng đứng, bờm trắng tung bay muôn vàn đạo khí lưu màu ngọc lục bảo lấp lánh. Dưới chân quang mang nở rộ, hàn khí khuếch tán ra xung quanh ngưng tụ thành từng bông tuyết trắng. Bích ngọc lân sư ngửa đầu rống lớn, tức thì trăm ngàn bông tuyết đang nhảy múa biến thành một cơn lốc khổng lồ. Hoa tuyết tưởng chừng vô hại đã hoá thành những lưỡi dao cạo bén ngọt, cắt phăng mọi thứ chúng lướt qua.

“Vạn hoa băng quyển!”

Tám cây cự phủ từ tám hướng dưới đất bổ lên, thủ cốt khổng lồ từ trên cao đánh xuống ầm ầm va chạm với cơn lốc băng đang xoay tròn.

Băng phong gào thét, đá tảng vỡ vụn thành bụi bốc lên mù mịt. Hàn khí vung vãi khắp nơi đóng băng nửa sơn động. Mấy tên đang lởn vởn ở gần bị dư chấn đánh nát bét như tương.

Cả hang động rung chấn dữ dội, trần hang sụp xuống những khối đá khổng lồ.

“Chạy mau! Hang sắp sập rồi!”

Ba đối thủ đã tách ra, trên người ai cũng đầy vết thương. Cả đám người lẫn yêu không ai bảo ai, cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài. Đã có mấy tên tránh không thoát, bị đè đến chết, máu thịt vương vãi khắp nơi.

Băng phong vạn lý vẫn chưa bị giải trừ, xem ra Bích ngọc lân sư không hoàn toàn kiểm soát được lĩnh vực, khiến cho cảnh tượng đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn. Quân trong lòng hoảng sợ, nhưng cũng loé lên trong mắt hắn một tia cơ hội.

“Chỉ có một lần!”

Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, cúi thấp người, dồn hết khí lực vào hai bàn chân. Trong tay hiện lên Bích ảnh đao, lập lờ ánh chớp.

“Rầm!”

Phiến đá dưới chân hắn vỡ nát, cả người bộc phát lôi điện, lấy tốc độ cực điểm phóng vút về phía Bích ngọc lân sư!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.