Chương trước
Chương sau
“Thiết đại sư, ngài vất vả rồi! Mau lên xe đi!” Quân vừa bước qua cánh cổng gốm sứ đã thấy Tiêu Soái tươi cười.

“Được Tiêu lão gia ra tận cửa đón, ta thật lấy làm vinh hạnh!” Hắn cười đáp lại.

“Nếu không phải ngài không thích ồn ào, thì ta nhất định không để ngài tự đi tới đây. Bây giờ đã vào đến nhà, lẽ nào không cho ta bày tỏ chút tấm lòng hay sao?” Tiêu Soái vui vẻ.

Lần này, hắn được đưa đến một căn phòng khác, tuy nhỏ hơn nhưng bày biện vô cùng sang trọng, tinh xảo. Bên trong có ba vị cô nương, hiển nhiên là ba cô con gái của Tiêu Soái.

“Đại sư, đây là ba tiểu nữ trong nhà. Biết ngài tới chơi liền lập tức ra tiếp đón!”

Quân mỉm cười hành lễ.

“Thiết đại sư, tiểu nữ là Tiêu Thanh. Lần trước ngài tới thăm, vì tự ti mặc cảm mà không dám gặp mặt, thật vô cùng đáng trách. Nay nhờ ơn ngài, bệnh tình thuyên giảm, tiểu nữ vô cùng đội ơn. Xin ngài rộng lượng bỏ qua. Nếu có gì sai khiến, ba chị em tiểu nữ nguyện xin hết lòng!”

“Đại tiểu thư quá lời rồi. Thấy mọi người hồi phục là món quà quý giá nhất đối với ta. Đại tiểu thư không cần phải suy nghĩ gì cả!”

Hắn thầm cảm thán, không hổ là con nhà có tiền, ăn học tử tế, lời nói ra có trước có sau, ngọt ngào êm tai. Hắn liếc mắt nhìn qua ba người, dừng lại trên gương mặt Tiêu Ngọc. Cô nàng này đã tươi tắn hơn rất nhiều, da trắng hồng, tóc đen mượt, đôi mắt long lanh biết cười. Bất giác hắn nhớ tới cô nhóc Tiểu Y tinh nghịch, không biết giờ hai ông cháu họ đang lưu lạc phương nào.

Một cái thất thần này của hắn lọt vào mắt Tiêu Soái. Ông ta mỉm cười đầy ẩn ý:

“Thiết đại sư, có chuyện gì làm ngài không vui? Có phải do tiểu nữ làm ngài phật ý? Tiêu Ngọc, mau dâng trà tạ lỗi!”

Tiêu Ngọc ngay lập tức bưng ra một chén trà, giọng nói e thẹn:

“Lần trước tiểu nữ đã mạo phạm, nói lời không nên nói! Đại sư không những không chấp nhất, còn ra tay cứu chữa! Ơn này tiểu nữ xin ghi tạc, nguyện hầu hạ suốt đời!”

Không khí bỗng dưng có chút kỳ quặc, bốn người Tiêu gia đột nhiên bày ra một tràng cảnh khiến Quân dở khóc dở cười. Hắn giật mình, cái này có chút không đúng thì phải? Biết rằng hành động vô ý vừa rồi của mình gây nên chút khó xử, hắn vội vàng phân bua:

“Tiêu gia chủ hiểu lầm rồi! Ta trước đây lưu lạc phương Nam, được hai ông cháu nọ cứu giúp. Nhưng vì chiến tranh mà loạn lạc không rõ sống chết. Nay nhìn tam tiểu thư lại nhớ đến người xưa, lòng có chút bồi hồi!”

“Haha! Đại sư sống có tình có nghĩa, thật là hiếm có. Ta được kết giao với một người như vậy, không uổng công sống nửa đời! Đại sư, mời an toạ!” Tiêu Soái cười, tự mình giải vây cho cả năm.

Sau khi đã yên vị, bọn họ bắt đầu vào chuyện chính.

“Thiết đại sư, ta đã chuẩn bị sẵn năm ngàn cống hiến thanh đồng. Khi nào ngài đến Đại sảnh đường ta sẽ bảo quản gia đi cùng để giúp ngài đổi cống hiến. Ta cũng không biết ngài cần gì, nhưng thiết nghĩ tu sĩ chắc chắn cần linh thạch, nên có mấy vạn, chút nữa ngài về gia nhân sẽ mang tới tư phòng. Không biết ngài có gì dặn dò?”

“Năm ngàn cống hiến? Vạn linh thạch? Nhiều vậy sao?” Quân giật mình, nửa vui nửa ngờ.

“Không nhiều, chỉ cần ngài muốn, bao nhiêu ta cũng đáp ứng!” Tiêu Soái cười nói.

“Đa tạ Tiêu lão gia. Có điều, chắc ông cũng biết cống hiến thanh đồng chỉ có thể đổi đồ ngang cấp võ giả!”

“Ý ngài là…ta hiểu rồi! Quả nhiên những thứ tầm thường không thể lọt vào mắt ngài!” Tiêu Soái sau một thoáng đã hiểu ra vấn đề.

“Còn nữa, việc con gái ông bị bệnh mọi người đều biết, cũng nhiều người có tiếng đến thăm khám. Ông biết ta không thích ồn ào…” Quân nói tiếp.

“Ồ! Cái này ta sẽ tìm cách sắp xếp. Nhưng như vậy phiền đại sư chịu khó chờ vài ngày…Chỗ linh thạch kia ta sau khi tìm mua pháp khí trữ vật sẽ sai người mang tới sau.”

“Đa tạ! Từ giờ ông hãy gọi ta là A Thiết, ta sẽ gọi ông là Tiêu lão nhé. Ông cầm lấy tờ thuốc này, cho các tiểu thư dùng thêm. Bệnh của các nàng không phải một sớm một chiều, có lẽ phải dùng thuốc vài năm. Nếu có vấn đề gì cho người đến báo ta là được.”

“Ta hiểu, đa tạ đại sư!” Tiêu Soái cười.



Ba ngày sau, hắn nhận được một túi trữ vật chứa đầy linh thạch. Linh thạch bản thân là những khối đá, trong một vài điều kiện khác nhau, hấp thu linh khí thiên địa, áp súc lại mà thành. Linh khí trong linh thạch đậm đặc tinh thuần, hơn nữa lại không có thuộc tính, vì thế nó vừa là công cụ tu luyện, cũng vừa là tiền tệ trong giới tu sĩ.

Linh thạch nhìn chung chia làm hạ, trung, thượng, cực phẩm. Loại sau giá trị gấp hàng trăm lần loại trước. Lần này hắn nhận được gần vạn hạ phẩm, hai ngàn trung phẩm, ba mươi viên thượng phẩm. Đây là một gia tài cực kỳ kinh người. Nếu với tốc độ hấp thu linh khí hiện tại, chỗ linh thạch này phải đủ dùng đến sáu, bảy năm!

Sau một tuần, hắn đến Đại sảnh đường tìm kiếm nhiệm vụ, lại thấy mảnh giấy của Tiêu gia vẫn ở đó, xem ra Tiêu Soái đã an bài chu đáo.

Bỗng nhiên, một luồng linh thức từ đâu bắn thẳng tới đầu hắn. Hắn giật mình hoảng sợ, nhưng không hề cho hắn cơ hội phản kháng, cảnh vật trước mắt lập tức mờ ảo rồi biến thành một căn phòng tối đen. Trước mắt chỉ có một bà lão, khoác áo choàng cũng màu đen như bóng tối, đang ngồi nhìn hắn. Hắn dùng hết sức bình sinh cũng không cách nào nhìn rõ gương mặt bà ta. Trong lòng bất giác sinh ra một cảm giác sợ hãi.

“Ngươi là A Thiết? Sao tu vi kém thế?”

“Bà là ai?” Hắn khó chịu trong lòng.

“Tiêu Soái nhờ ta chăm lo đến ngươi. Mặc kệ ngươi làm sao được hắn để ý như thế, nhưng ta đã nhận lời, thì sẽ không để ngươi thiệt thòi. Ta đã hợp lý hoá năm ngàn cống hiến thanh đồng của ngươi, đảm bảo không ai nhận ra từ đâu mà có. Còn nữa, ngươi cũng nhận được tư cách lên lầu hai tiếp nhận nhiệm vụ bạch ngân!” Bà lão hờ hững nói.

“Rốt cuộc bà là ai?” Hắn xem như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn vào bà lão.

“Chờ ngươi đạt được tư cách tiếp nhận nhiệm vụ hoàng kim, tự khắc sẽ biết!” Bà lão nói xong thì thân ảnh mờ dần. Cảnh vật xung quanh cũng lập tức trở về như ban đầu.

Quân giật mình, mọi thứ khi hắn tỉnh lại vẫn y nguyên không hề khác biệt chút nào so với lúc đầu, dường như khi hắn bước vào ảo cảnh, thời gian như dừng lại! Bà lão này lại có thể đưa hắn vào huyễn cảnh chân thật như vậy, rồi để hắn trở ra chỉ trong khoảnh khắc. Sức mạnh to lớn như thế chắc chắn là một tồn tại cực kỳ uy quyền. Xem ra những ngày tháng phía trước không thể cứ yên ổn tu luyện rồi.



Có đủ linh thạch, cống hiến giờ chủ yếu để đổi mấy thứ pháp khí, đan dược...Có điều cấp bạch ngân cũng không làm hắn hứng thú. Hắn muốn nhăm nhe lên nhiệm vụ hoàng kim. Nhưng điều kiện đầu tiên, chính là tu vi bản thân phải đạt ít nhất Hoàng giai.

Vì thế, một năm nay hằng ngày hắn dốc lòng tu luyện. Nửa tháng trước, Tử hà khí công đại thành, một trăm đường kinh mạch hoàn toàn được cường hoá, thể tích mở rộng gấp bốn lần trước đây, cứng rắn cũng phải gấp năm sáu lần. Nhục thân tiến một bước dài, không những cực kỳ rắn chắc mà khả năng hồi phục cũng đáng kinh ngạc. Hắn tu vi vẫn dừng lại ở võ giả ngũ đẳng mà một quyền đánh ra chính là gần ngàn cân sức lực, tương đương một hoàng giai nhất đẳng dùng đấu pháp!

Nhưng chỉ ngồi một chỗ tu luyện thật không phải ý hay. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, không có bản lĩnh thì chỉ là miếng mồi ngon cho kẻ khác xơi. Hắn vẫn nhớ như in khoảnh khắc tử thần treo trước mắt ngày còn ở thành Thanh Sơn, hay cảm giác bất lực khi đứng nhìn từng người bên cạnh ngã xuống khi theo Chu Hồng chinh phạt. Huống hồ hắn có rất nhiều đồ tốt trên người, nếu bị lộ ra thì người muốn giết hắn đoạt bảo e là xếp hàng cả cây số. Vì thế, bắt buộc phải tìm cách nâng cao chiến lực của mình.



Quân đến trước một khách điếm, tấp nập người qua lại, ngồi vào một bàn lặng lẽ quan sát. Tên tiểu nhị đon đả mời chào, hắn chỉ gọi một vài món ăn đơn giản. Ăn xong trả tiền, không quên cho thêm tên tiểu nhị ít bạc lẻ.

Khi hắn vừa rời khỏi, đã thấy sắc mặt tên tiểu nhị đổi khác, rồi vội vã đi vào bên trong.

Quân trên đường trở về, rẽ vào một ngõ tắt. Vừa bước vào con ngõ tối, đã xuất hiện hai kẻ áo đen, một trước một sau chắn đường. Kẻ đằng trước không nói không rằng lao tới, đầu quyền trong nháy mắt đã đến trước mặt Quân. Quân mặt không biến sắc tung ngay một quyền đối lại. Song quyền chạm nhau, chỉ thấy hắn vẫn bất động mà kẻ kia đã lùi lại mấy bước, cánh tay còn run run.

Kẻ phía sau lập tức kết thủ ấn, một bàn tay to lớn màu xám tro hiện ra, lao nhanh về phía Quân, khí thế so với kẻ kia phải gấp mấy lần. Lần này hắn không tuỳ ý nữa, mà thủ thế vận sức, lấy đà vọt tới, đấm ra một quyền.

Quyền đối chưởng, ầm một tiếng rung động, gạch vữa trên hai bức tường rơi xuống bụi mù. Sau khi bụi tan đi, kẻ áo đen vẫn đứng yên không nhú nhích. Nhưng ngay trước mặt y, đã thấy một bàn tay nắm chặt, chỉ cách trán chừng nửa tấc. Nếu y trúng quyền này, e rằng không mất mạng cũng trọng thương. Nhưng Quân không tấn công mà thu quyền lại hai tay chắp sau lưng.

“Ngươi có tư cách gia nhập vào Đấu trường Hắc Sát! Đi theo chúng ta!” Một tên áo đen cất lời.



Đấu trường Hắc Sát, thánh địa của thế giới ngầm. Nơi mọi thứ được giải quyết bằng nắm đấm. Sự tồn tại của nó không phải ai cũng biết, người biết không phải ai cũng được vào, và người được tiến vào không phải ai cũng toàn vẹn đi ra. Nhưng một khi đã thành công đi ra thì đều là những kẻ dũng mãnh thiện chiến.

Nghe nói, tuổi đời của nó còn lâu hơn cả Triều Quốc, do một vị đại năng tạo ra. Bây giờ, nó là nơi mà luật pháp không tới được. Luật lệ của nó chính là nắm đấm, tiền bạc và phụ nữ.



Quân bước đến một chiếc bàn lớn có một ông lão đang ngồi. Ông già lười biếng ném cho hắn một quả cầu trong suốt, bảo hắn cầm lấy truyền nội lực vào. Hắn theo lời làm theo, lập tức quả cầu toả ra một màn ánh sáng trắng mờ ảo. Ông lão nhìn màn ánh sáng một lúc, rồi cầm ra một tấm mặt nạ:

“Tên?”

Hắn ngẩn ra một giây, đáp ngắn gọn:

“Quân”

“Chỉ thế thôi?” Ông lão hỏi lại.

“Đúng vậy!” Hắn gật đầu.

“Quân! Ngươi từ giờ là Đấu sĩ vô danh của Đấu trường Hắc Sát. Chiếc mặt nạ này đại diện cho thân phận của ngươi, trên đó có mọi thông tin ngươi cần biết, đồng thời cũng ghi lại thành tích của ngươi. Chúng ta không muốn dính dáng gì tới thế giới bên ngoài. Vì thế bắt buộc phải đeo mặt nạ khi tiến vào. Nó có tác dụng che đậy khí tức trên người, đồng thời sẽ biến đổi hình dạng khuôn mặt theo ý muốn. Nếu ngươi làm mất nó, đồng nghĩa không bao giờ có tư cách tiến vào lần thứ hai. Xong rồi, vào đi!” Ông lão lười biếng nằm dài ra ghế.

Quân đeo chiếc mặt nạ lên, lập tức một loạt tin tức ùa vào trong đầu hắn, phải mất một lúc mới tiêu hoá hết. Sau đó, hắn tưởng tượng ra một khuôn mặt, rồi đẩy cánh cửa lớn, tiến vào một nơi huyên náo và ồn ào.



Bên trong Đấu trường Hắc Sát như một quán bar khổng lồ, ánh sáng ngập tràn, người đông như kiến cỏ. Nơi đây có ba khu vực chính: khu giải trí, khu mua bán và tất nhiên, khu đấu trường. Chỗ nào cũng ồn ào, vang lên tiếng cười đùa, tiếng la hét chửi mắng, tiếng binh khí chạm nhau leng keng, cả tiếng mời gọi của những cô gái thân hình bốc lửa, da thịt nõn nà hấp dẫn vô cùng.

Hắn đến thẳng khu mua bán nhìn ngắm một lượt. Quả nhiên thế giới ngầm, gì gì cũng có. Linh thạch cực phẩm, chỉ một viên thôi giá trị cũng hơn cả túi linh thạch của hắn. Hoàng cực đan cực phẩm, Hoàng giai ăn vào trong mười hơi thở phục hồi hoàn toàn nội lực. Thôi sơn quyền, huyền giai hạ phẩm tay không phá núi… So với đồ trong Đại sảnh đường còn tốt hơn không ít, tất nhiên cũng đắt gấp mấy lần. Hắn cứ tưởng mình giàu có, cho đến khi tới đây mới biết, chỉ một góc nhỏ của thế giới đã rộng lớn đến nhường nào.

Nhưng mục đích chính của hắn không phải là mua bán, mà là rèn luyện thực chiến, nên hắn mới lấy tư cách Đấu sĩ tiến vào. Theo cấp độ, thấp nhất chính là Đấu sĩ vô danh như hắn, tiếp theo là Đấu sĩ cấp một cho đến cấp mười. Qua cấp mười chính là cấp Hắc, cao nhất là cấp Sát. Hắn hiện có một trăm điểm khởi đầu, thắng một trận được cộng điểm, thua bị trừ điểm, tăng thêm một trăm điểm tiến lên một cấp. Cách tính điểm rất phức tạp, hắn chẳng quan tâm lắm. Còn để lên cấp Hắc và Sát sẽ có cách tính riêng.

Mỗi trận, Đấu sĩ sẽ phải tự bỏ tiền để được đấu. Nếu thắng sẽ nhận được một nửa số tiền của đối phương. Giống như ở casino, những người tiến vào sẽ mang tài sản của mình ra đổi thành linh thạch. Khi trở ra có thể yêu cầu lấy lại tài sản hoặc quy ra linh thạch mang về. Nếu không, tài sản sẽ được lưu lại cho lần sau tới.

Linh thạch hắn vốn sẵn, chỉ cần nhanh chóng đổi ra đơn vị ở đây, rồi tiến tới bàn đăng ký, nơi có một nữ nhân hở hang đang ngồi vắt chân:

“Quân! Đấu sĩ vô danh! Đặt võ đài chiến đấu nhục thân! Một trăm linh thạch hạ phẩm!” Quân nói đơn giản.

“Yêu cầu của ngươi được tiếp nhận. Đi tới chỗ võ đài đi. Đối thủ của ngươi sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên.”

Hắn đến võ đài vô danh, nơi có ít khán giả nhất, ngồi đợi. Chỉ mấy giây sau, đã có thông tin đối thủ của mình. Cũng như hắn, là một Đấu sĩ vô danh, thời gian chiến đấu trong vòng hai phút nữa.

Hắn bình tĩnh, hít thở vài hơi, rồi từ từ tiến lên võ đài, chuẩn bị cho trận chiến đầu tiên!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.