Tiêu Soái xuất hiện trong một bộ trường bào màu lam nhạt, chỉ thêu vài hình hoa văn đơn giản trên cổ áo. Ông ta cao, gầy, tóc hoa râm như bao ông già cùng tuổi khác. Nhưng đặc biệt đôi mắt ông ta rất sáng và đôi bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài đẹp như tay thiếu nữ.
Tiêu Soái cười với hai người thay cho lễ nghĩa, rồi ngồi xuống ghế đàm đạo.
“Thiết y sư, ta được tin lão Ngô mời tới đại sư y thuật cao minh, có thể chữa được bệnh cho tiểu nữ trong nhà liền vội vã trở về ngay. Không ngờ gặp mặt ngài lại trẻ như vậy. Thật là anh hùng xuất thiếu niên.” Tiêu Soái mở lời.
“Tiêu lão gia chê cười rồi. Ta vừa mới tới Kinh thành đã được nghe danh tiếng của Tiêu gia. Hôm nay được diện kiến, quả thật danh bất hư truyền!” Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Soái, cũng khách sáo đáp lại.
“Nếu đã vậy, ta xin phép không vòng vo nữa. Mời đại sư qua gian nhà kế bên xem bệnh.” Tiêu Soái không hổ là dân buôn chuyên nghiệp, chỉ một hai câu đã nắm bắt được tâm ý đối phương, liền đi thẳng vào chuyện chính.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Từ khi mắc bệnh, ba tiểu nữ nhà ta sinh ra mặc cảm, không muốn tiếp xúc với ai. Hơn nữa đã mấy năm chữa trị mà không kết quả nên sinh ra chán nản, hay cáu gắt. Có gì mong Thiết y sư bỏ qua.” Tiêu Soái rất chân thành thổ lộ.
“Ai trong hoàn cảnh này cũng đều như vậy cả. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579268/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.