“Reng…Reng…”
Hắn giật mình choàng dậy, nhanh tay bắt máy:
“Alo! Quân à, vào mổ với anh ca vỡ gan nhé. Vào nhanh nhé!”
“Dạ vâng anh.”
Hắn thở dài một tiếng, quay sang nhìn vợ và con còn đang say giấc.
“Anh lại đi à?”
Vợ hắn lười biếng hỏi một câu, chỉ mở hé mắt một cái rồi lại nhắm lại. Cô đã quá quen với việc này rồi.
“Anh đi rồi về ngay, hai mẹ con cứ ngủ ngon nhé!”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên má vợ. Cô nũng nịu hứ một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, không quên nói nhỏ dặn hắn đi lại cẩn thận. Bé gái nhỏ xinh nằm bên cạnh còn chẳng thèm động đậy, vẫn nhắm mắt ngủ tít thò lò. Hắn nhẹ nhàng búng ngón tay vào má em bé khiến nó chu môi khó chịu lấy bàn tay nhỏ xíu gạt gạt trên mặt. Vợ hắn giận dữ nhăn mặt mắng nhỏ mấy câu. Hắn chỉ cười cười rồi xỏ chân vào đôi dép lững thững bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa với tay lấy chiếc áo Blouse, cuộn tròn nhét vào cốp xe rồi mở cửa ra ngoài.
Bây giờ đã hai giờ sáng, vào đến viện mổ xong ca cấp cứu nữa là hết đêm. Hắn ngẫm lại mình cũng đen thật, lần nào trực ngoài cũng bị gọi vào, mà lại toàn vào cái giờ oái ăm thế này?
Từ nhà hắn đến viện có hai con đường. Nếu đi trong thành phố mất hơn hai mươi phút, còn đi tắt qua cánh đồng thì chỉ mất độ mười mấy phút. Bình thường ban đêm hắn chẳng bao giờ đi qua cánh đồng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-hoa-tam-thien/3579247/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.