Diệp Hỏa trở về phòng thay quần áo rửa mặt, trở ra liền nghe Chu Tụng nói Cam Qua đã tỉnh. Một đoàn người xuống lầu nhìn Cam Qua, Cam Qua đã có thể ngồi dậy, đang tựa ở đầu giường uống nước. Ông thấy bọn họ tới, buông ly nước hướng Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm nói cảm ơn, nhấc tay nhấc chân đều là cái dạng người đàn ông trầm ổn ở độ tuổi của ông. Diệp Hỏa kiểm tra vết thương của Cam Qua, các hạng mục đều bình thường, miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại. Hắn ấn lên mấy chỗ trên người Cam Qua hỏi ông có đau không, Cam Qua đáp lại từng cái, Diệp Hỏa nói: “Dưỡng thêm, dưỡng một đoạn thời gian nữa sẽ không có việc gì.” Cam Qua gật đầu, nói ra lời thoại tiêu chuẩn của đội hình cảnh bọn ông: “Cậu chính là Diệp Hỏa?” Ánh mắt nhìn Diệp Hỏa lóe lóe, nói: “Đã làm phiền cậu.” “Điều phải làm thôi.” Diệp Hỏa nói xong đẩy đẩy mắt kính, không nói gì khác. Chu Tụng vừa muốn mở miệng liền thấy Diệp Hỏa lên lầu. Diệp Hỏa bỏ ra một buổi chiều dẫn điện nước đến hai hộ gia đình cách vách cho bọn Chu Tụng, đồ dùng thiết bị trong nhà đều đầy đủ, đội cảnh sát dọn dẹp quét tước bụi bặm một chút liền có thể ở. Lúc ăn cơm Diệp Hỏa nói: “Gian phòng cho các anh đã chuẩn bị xong, nhanh chóng dời qua đi, tôi muốn dùng tầng dưới.” Chu Tụng nhìn anh em Cố gia, thương lượng: “Tôi ngủ cùng ba Cam hai cậu ngủ cùng nhau?” Sở Hạ Lâm nghe thấy hai câu “Ba Cam” suýt chút nữa phun cháo ra ngoài. “Tôi mới không ngủ cùng anh/em ấy!” Anh em Cố gia trăm miệng một lời. Cũng bởi vì là sinh đôi, ở nhà cúi đầu thấy ngẩng đầu không thấy thì cũng thôi đi, từ nhỏ đến lớn hai người đều bị phân đến cùng một lớp, ngay cả lúc sắp xếp giáo viên cũng đều nói: “Ôi chao! Hai trò là sinh đôi a, vậy ngồi cùng bàn đi!” Thật vất vả nhịn đến đại học, hai người nhìn nguyện vọng giống nhau như đúc của đối phương cùng mình thì trong lòng lập tức xổ ra một chuỗi lời thô tục ân cần thăm hỏi liệt tổ liệt tông của đối phương, về sau mới nhớ tới mẹ cậu là mẹ tôi, ông nội cậu là ông nội tôi, hai người ngay cả mấy lời kiểu như “đệch mịa mày” “tiên sư mày” đều mắng không ra. Nghẹn khuất đến tột đỉnh. hai người đánh một trận, ai cũng không muốn buông tha cho làm cảnh sát. Mẹ Cố vỗ vỗ hai người an ủi: “Đừng nóng a, thi có được hay không cũng là một chuyện…” “Nó mới thi không đậu!” Tiếp đó mẹ Cố đã bị hai đứa con trai đồng thời rống lên. Hai người về sau thật đúng là đều thi đậu, đến trường cảnh sát vẫn là một lớp, một ký túc xá thì không nói làm gì, sau đó lại phân đến cùng một đội hình cảnh cùng một tổ trọng án, ngay cả bây giờ còn bảo hai người bọn họ ở cùng một chỗ?! Tại sao a! Chu Tụng điềm tĩnh: “Bằng không thì hai cậu ngủ cùng ba Cam?” Hai người lại lắc đầu. Cam Qua làm người không có vấn đề, đối với vãn bối cũng tốt, cho nên người bên trong tổ đều gọi ông là “ba Cam”, cũng là đồng âm của “Cha nuôi”. Nhưng Cam Qua quá dữ, làm người lại nghiêm khắc tỉ mỉ, trước kia đội hình cảnh của tổ trọng án mỗi ngày đều bị ông mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhìn thấy ông đều cúi đầu thấp lưng tựa như mèo, thở cũng không dám thở mạnh. “Vậy đừng lề mề nữa*, lát nữa xuống lầu hỗ trợ đỡ cha nuôi lên.” (*Nguyên văn 别墨迹 biệt mặc tích.) Diệp Hỏa thấy quan hệ giữa bọn họ buồn cười như vậy, không biết lúc Ngụy Trừng ở trong đội hình cảnh thì quan hệ thế nào với bọn họ. Trong lúc nghĩ ngợi trong bát liền nhiều hơn một miếng sườn, chợt nghe Sở Hạ Lâm nói: “Nghĩ gì vậy, ăn cơm. Nếu không ăn liền bị bọn họ cướp sạch.” Diệp Hỏa nhìn về phía Sở Hạ Lâm, lấy tay xoa xoa khóe miệng dính tương của cậu: “Anh thấy đều là bị em cướp sạch a.” Dứt lời rút tờ giấy ăn lau lau tay. Sở Hạ Lâm có chút thất vọng, đúng vậy… cho dù không có người ngoài, Diệp Hỏa người kia cũng sẽ không để tay lên miệng liếm a. Chu Tụng nhìn Diệp Hỏa: “Anh hiện tại có thể nói rồi, buổi chiều xảy ra chuyện gì?” Diệp Hỏa ngẩng đầu, dùng khóe mắt nhìn Sở Hạ Lâm, còn chưa giải thích gì Cố Tây An liền mở miệng rồi: “Tôi đệch mịa nó chứ chúng tôi hôm nay ở dưới tầng hầm…” Diệp Hỏa híp mắt nhìn Cố Tây An thao thao bất tuyệt, lòng thầm nghĩ cậu nha nói nhiều như vậy tại sao lại làm cảnh sát mà không đi kể chuyện a?! Lòng hắn có hỏa, thấy Cố Nam Ninh vươn đũa hướng về miếng sườn cuối cùng trong mâm, Diệp Hỏa nhanh tay, như không có chuyện gì kẹp miếng sườn vào bát của Sở Hạ Lâm. Cố Nam Ninh này là bị oan a. Chờ Cố Tây An nói xong, người trên bàn đều nhìn về Diệp Hỏa, chờ hắn cho một giải thích hợp lý về xác sống biến dị. Diệp Hỏa vốn định mạnh miệng tiếp tục gạt, Chu Tụng cũng tức thời hủy đi đài của hắn, hỏi: “Ngày hôm qua hình như tôi nghe thấy anh nói cái gì ‘xác sống cấp I’? Chẳng lẽ còn có ‘cấp II’ ‘cấp III’?” Diệp học bá trừng mắt liếc Chu Tụng: “Hôm nay nhìn thấy chính là ‘cấp II’.” Hắn tức giận nói. Cũng tốt, dù sao Sở Hạ Lâm về sau đều phải ra cửa, tuy nói em ấy xưa nay không giết mấy xác sống này, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, biết rõ phân biệt cấp độ cùng nhược điểm của xác sống cũng là chuyện tốt, càng đừng nói đến những xác sống biến dị kia so với tưởng tượng của hắn thì thật sự nhanh hơn nhiều. “Giống như những gì các cậu nhìn thấy, xác sống cấp I là loại bình thường nhất, đồng tử màu đỏ nhưng không có thị lực, da xanh trắng, di động chậm chạp, dựa vào âm thanh để phân biệt vị trí. Muốn giết chết bọn chúng mà nói, headshot là đủ rồi.” Diệp Hỏa ăn cơm không yên, tiếp tục nói: “Xác sống cấp II là tiến hóa của xác sống cấp I. So với cấp I, tốc độ di chuyển của bọn chúng nhanh hơn, mắt hoàn toàn là màu đen, thị giác cùng thính giác đều tương đối nhạy bén. Muốn giết chết ‘xác sống cấp I’ mà nói không chỉ phải headshot còn phải bắn thủng trái tim của nó. Nhưng mà…” Diệp Hỏa nói: “Sau khi headshot thì tốc độ di chuyển của xác sống cấp II sẽ nhanh hơn cuồng bạo hơn, nhất định phải nhanh chóng bắn thủng trái tim nó, trái lại, bắn thủng tim trước ngược lại sẽ không có hiệu ứng nào.” “Cho nên hôm nay cậu bắn về phía trái tim của nó!” Cố Nam Ninh nhìn Sở Hạ Lâm. Ánh mắt của Diệp Hỏa cũng rơi xuống Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm ngậm nửa miếng sườn vội vàng ngẩng đầu: “Hả? Đó là do tôi trượt tay!” Cậu nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói: “Tôi là muốn bắn đầu nó, kết quả bắn lệch! Này cũng là lần đầu tiên dùng súng a, bắn vào đâu cũng không quá chính xác… tôi cũng chưa từng giết xác sống, chỉ nghe nói phải bắn thủng đầu. Dưới tầng hầm tôi thấy xác sống kia tuy rằng bị bắn nát đầu nhưng còn nửa cái óc treo bên ngoài, cho là nó vẫn động là vì chưa nổ sạch, cho nên muốn bắn đầu, ai biết chó ngáp phải ruồi…” Diệp Hỏa híp híp mắt, ý vị sâu xa nhìn Sở Hạ Lâm: “Em…” “Làm sao anh biết?” Chu Tụng cắt ngang Diệp Hỏa hỏi hắn: “Làm sao anh biết xác sống sẽ tiến hóa? Làm sao biết từng đặc điểm của xác sống?” “Thông qua thí nghiệm phỏng đoán.” Diệp Hỏa nói: “Tổ chức bồi dưỡng ‘xác sống cấp I’. quan sát biến hóa của dữ liệu DNA… kết quả cũng là đại khái đoán ra được, không nhất định chuẩn xác, nhưng mà đặc điểm của ‘xác sống cấp II’ hôm nay ngược lại không chênh lệch lắm so với suy đoán của tôi.” “Xác sống cấp II” sẽ tiếp tục tiến hóa, trước mắt tôi cũng chỉ có thể phỏng đoán đến đặc tính cùng bề ngoài của xác sống cấp IV. Nhưng có thể khẳng định, dựa theo mỗi lần tiến hóa, nhưng xác sống này sẽ nhanh hơn mạnh hơn. Theo xu thế phát triển này, những xác sống này cuối cùng sẽ biến thành “người bất tử” chân chính, cũng không có nhược điểm, muốn giết chết bọn chúng còn khó như lên trời.” Diệp Hỏa giải thích. “Tại sao lại như vậy?!” Cố Tây An hoảng sợ hỏi: “Cái này… cái này chẳng lẽ không phải đi ngược lại ‘Kế hoạch thuyền cứu nạn’ rồi hay sao?!” Hô hấp của Diệp Hỏa siết chặt, không để lại dấu vết quan sát đến phản ứng của Sở Hạ Lâm, quả nhiên, Sở Hạ Lâm vội hỏi Cố Tây An “Cái gì là ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’.” “‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ còn gọi là ‘kế hoạch thanh trừ nhân loại’.” Chu Tụng nhìn qua Diệp Hỏa, dưới ra hiệu của đối phương tiếp tục giải thích: “Bởi vì nhân khẩu tạo thành vấn đề ngày càng nghiêm trọng khó có thể cứu vãn, tài nguyên đã tiêu hao càng lúc càng nhanh, lại chậm chạp không tìm được hành tinh phù hợp cho nhân loại sinh tồn, cho nên các quốc gia ký một hiệp nghị bí mật, ngoại trừ lãnh đạo các nước, quyền quý, nhân tài cần thiết cho ngành sản xuất cùng người trên danh sách, thanh trừ tất cả nhân loại…” “Người giết người là không được, hơn nữa giống như lời Diệp Hỏa nói, con người là thứ không thể khống chế được nhất, cho nên nhân tố không xác định quá nhiều. Người của ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ nghiên cứu ra một loại virus, khiến cho nhân loại biến dị thành xác sống tự giết lẫn nhau. Sau khi toàn bộ nhân loại biến thành xác sống, những xác sống này cuối cùng sẽ vì không có đồ ăn mà chết đói, hoặc là bọn họ sẽ đưa binh lực ra giết những xác sống này chúng ta cũng không biết… Nếu như là phía sau mà nói, giết xác sống ngược lại so với giết người thì dễ dàng hơn nhiều, cho dù là trên sinh lý hay là trên tâm lý.” “Bởi vì xác sống sẽ không xuống biển, người trên danh sách ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ đều sinh hoạt tại một chỗ tỵ nạn lâm thời cỡ lớn được kiến tạo đặc biệt ở dưới đáy Thái Bình Dương, chờ cho người bên ngoài đều chết sạch lại lần nữa lên mặt nước.” Sở Hạ Lâm run rẩy nói: “Nói như vậy… căn bản không có cứu viện… căn bản sẽ không có ngày kết thúc… chỉ có tất cả mọi người đều chết…” Cậu nhìn về phía Diệp Hỏa, lúc này Diệp Hỏa chủ động nắm tay an ủi cậu. Cố Tây An nói: “Tôi cùng A Ninh vốn định chờ sau khi kết thúc ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ lẫn vào bên trong lính đánh thuê… nhưng mà xác sống sẽ biến dị mà nói… người của ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ cũng không biết có thể còn sống hay không.” Diệp Hỏa ôm Sở Hạ Lâm, trầm giọng: “Người của ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ quá khinh suất. Nửa năm trước, sau khi virus xác sống lúc đầu bị chúng ta làm ra vắc xin phòng bệnh, ‘Thuyền cứu nạn’ của nước Mỹ liền vứt bỏ virus gốc, trên cơ sở vũ khí sinh hoc nghiên cứu ra một chủng virus mới, cũng lại thực hiện ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ trước tiên. Bọn họ quá vội vàng, ngay cả thí nghiệm đoán chừng cũng không làm được mấy lần, xác sống vốn nên càng ngày càng yếu liền biến thành như bây giờ, chẳng những sẽ tiến hóa càng ngày càng mạnh, một khi đám người dưới đày biển dùng hết tài nguyên, bọn họ sẽ không khác gì chúng ta cả…” “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Nếu nói những xác sống kia sẽ tiến hóa, một ngày nào đó kiến trúc của nơi này sẽ không trụ được nữa.” Sở Hạ Lâm nói. “Chúng ta có thể tìm ‘Hải Yêu’*.” Cố Nam Ninh nói. (*Yêu quái biển.) “Anh nói là tổ chức đi ngược lại ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ kia?” Chu Tụng hỏi, nhìn Diệp Hỏa: “Anh biết bọn họ sao?” “Biết rõ” Diệp Hỏa trấn an vuốt ve bả vai Sở Hạ Lâm: “Nửa năm trước chúng tôi…” Hắn nhìn Sở Hạ Lâm, nói tiếp: “Nửa năm trước thời điểm chúng tôi dự định phá hủy ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ lấy biệt hiệu là Poseidon. Sau đó tổ chức ‘Hải Yêu’ liền ra đời, người của thủ lĩnh bọn họ biệt danh Scylla* có liên lạc với tôi hỏi tôi có nguyện ý làm thủ lĩnh của bọn họ hay không, tôi đã quen đơn thân độc mã* cho nên từ chối, Bọn họ bây giờ còn… tồn tại?” Chu Tụng gật đầu. (*Là một quái vật trong thần thoại Hy Lạp, là một con rắn nhiều đầu sống dưới biển sâu.) (**单打独斗.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]