Chương trước
Chương sau
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm cũng nhìn Diệp Hỏa, hai người trầm mặc ước chừng có đến ba phút.
Diệp Hỏa đã sớm biết Sở Hạ Lâm có chuyện gạt mình, nhưng vẫn không có cơ hội thăm dò. Chuyện tầng hầm ngầm tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là thất thủ, còn có trong nhà bỗng dưng nhiều hơn những vũ khí kia lại nên giải thích thế nào? Cùng vừa rồi, Sở Hạ Lâm dường như biết bản thân cao lên không phải là do sinh trưởng tự nhiên.
Chẳng lẽ em ấy biết mình tiêm vào em ấy vắc xin chống virus xác sống?
Chẳng lẽ nói… Sở Hạ Lâm đã sớm biết “Kế hoạch thuyền cứu nạn” cùng hình thái tiến hóa của xác sống? Không, không có khả năng… lúc trước khi mình dẫn em ấy trở về chung cư này dưỡng thương, cũng bóng gió tìm hiểu qua vì sao em ấy lại cứu mình, khi đó em ấy nói thế nào?
Diệp Hỏa nghĩ hồi lâu rốt cuộc từ trong ký ức đào ra mấy lời của Sở Hạ Lâm lúc ấy ——
“Em trên đường gặp phải giáo sư Ngụy, thầy ấy bảo em tới báo cho anh mau chạy đi.” Lúc đó Sở Hạ Lâm bị băng ba tầng trong ba tầng ngoài* nói: “Hơn nữa nhiều người như vậy đuổi theo một học sinh, vừa nhìn liền có vấn đề! Huống hồ anh là Diệp Hỏa Diệp đại thần a! Diệp đại thần làm sao có thể làm chuyện xấu!”
(*Chắc để chỉ lúc e í bị thương được băng bó.)
Diệp Hỏa lựa chọn không để ý đến những lời phía sau của Sở Hạ Lâm, chỉ nhớ rõ “Giáo sư Ngụy”. Đoán chừng lúc ấy nếu như hắn nghe lọt, cũng sẽ không đến tận hôm nay mới biết được Sở Hạ Lâm thích mình sáu năm.
Giáo sư Ngụy là cố vấn tiến sĩ của Diệp Hỏa, cũng là ba của Ngụy Trừng. Lúc trước Diệp Hỏa lựa chọn X Đại, có rất lớn nguyên nhân là bởi vì muốn làm chung đề án với giáo sư Ngụy.
Không chỉ là X Đại, ở trong cả nước thậm chí trong phạm vi thế giới giáo sư Ngụy đều là chuyên gia về công nghệ gen. Giáo sư Ngụy hy vọng Ngụy Trừng có thể kế nghiệp cha, cố tình Ngụy Trừng từ nhỏ lập chí muốn làm cảnh sát, tốt nghiệp trung học xong liền vào trường cảnh sát. Cũng may bạn tốt chơi từ nhỏ đến lớn của con mình Diệp Hỏa có hứng thú về phương diện này, năng lực học tập lại mạnh, giáo sư Ngụy dĩ nhiên cam tâm tình nguyện nhận Diệp Hỏa thành học trò của mình.
Nói thật, Diệp Hỏa đối với lĩnh vực về công nghệ gen này cũng không quá mức quan tâm, thậm chí căm hận, hắn đi theo giáo sư Ngụy làm đề án là có mục đích khác, chẳng qua là còn chưa kịp làm gì, vào năm bốn đại học liền bị giáo sư Ngụy mang vào một phòng thí nghiệm đặc biệt.
Phòng thí nghiệm kia chính là đơn vị Trung Quốc của “Thuyền cứu nạn”.
Giáo sư Ngụy xem Diệp Hỏa là thân tín của mình, khảo sát hắn ba năm từ năm nhất đến năm ba đại học liền dẫn hắn tiến vào tổ thí nghiệm. “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” có độ bí mật cao, giáo sư Ngụy ngay từ đầu không biết nguyên do trong đó, chỉ nghe lệnh làm việc, lấy đại học quốc gia làm tấm chắn cho bí mật nghiên cứu vũ khí sinh học.
Diệp Hỏa mới vào phòng thí nghiệm liền cảm thấy không đúng. Người sáng suốt thoáng cái là có thể nhìn ra mấy thứ dưới tay mình dùng để làm gì, Diệp Hỏa càng thêm để ý, theo dõi nhất cử nhất động của những người xung quanh.
Diệp Hỏa phát hiện “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” là ở đại học năm bốn, ngày đó đúng lúc là đêm giao thừa. Sắp ăn tết khiến tâm tình của mọi người không tệ, buông lỏng cảnh giác. Trong nhà Diệp học bá không có ai, đối với lễ mừng năm mới cũng không quá nhiệt tình. Tối hôm đó đuổi báo cáo đuổi tới bạo gan, hắn chỉ muốn xong sớm một chút về nhà ngủ một giấc sảng khoái, buổi chiều nhìn thấy mọi người đều không còn tâm trạng làm việc, Diệp Hỏa vụng trộm chạy đến phòng nghỉ ngủ một giấc, một giấc này ngủ đến sảng khoái thẳng đến tận mười hai giờ đêm.
Khi tỉnh lại phòng thí nghiệm đã không còn ai.
Đêm trước giao thừa người của phòng thí nghiệm đều nháo nhào về sớm. Ngay cả giáo sư Ngụy vốn coi công việc là trên hết* cũng tan tầm về nhà sớm, vội vàng để gặp Ngụy Trừng thực tập về từ đội hình sự. Diệp Hỏa bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm, hắn vốn muốn gọi bảo an thả mình ra, nghĩ lại, đây vẫn có thể xem là một cơ hội tốt. Hắn thừa dịp lặng yên không tiếng động quét sạch phòng thí nghiệm một vòng, hack vào hệ thống xem những gì đang diễn ra.
(*Nguyên văn 爱岗敬业 ái cương kính nghiệp: yêu cương vị kính trọng nghề nghiệp.)
Vừa nhìn, Diệp Hỏa hoảng sợ ngay cả lông tóc đều muốn dựng lên rồi.
Vốn tưởng rằng chỉ là vũ khí sinh học đơn thuần, lại không nghĩ rằng bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt loài người.
Trò đùa gì đây?!
Yết hầu Diệp Hỏa lên xuống, tay run run xem những tài liệu khác, rất nhanh đã tìm được danh sách của “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”.
Kỳ quái là, trên danh sách của “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” thậm chí không có tên giáo sư Ngụy.
Giáo sư Ngụy cũng không hề biết rõ tình huống?
Dỡ cối giết lừa*. Lúc ấy trong đầu Diệp Hỏa chính là bốn chữ này. Cũng đúng, theo cách làm người của giáo sư Ngụy, nếu biết rõ “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”, cho dù có cho ông vào danh sách của “Thuyền cứu nạn” cũng nhất định sẽ không làm việc cho bọn họ… nhưng giáo sư Ngụy là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, lúc dùng người lại không thể không cần, cũng chỉ có thể…
(*Nguyên văn 卸磨杀驴 tá ma sát lư: sau khi xay xong dỡ cối giết lừa, hết giá trị lợi dụng, qua cầu rút ván.)
Diệp Hỏa nắm chặt con chuột trong tay.
Trên sanh sách không có tên giáo sư Ngụy, chuyên gia về công nghệ gen của Trung Quốc, ngoại trừ giáo sư Ngụy có thể đảm đương vị trí đứng đầu trong phòng thí nghiệm cũng chỉ có…
Trong đầu Diệp Hỏa hiện lên một người, hắn nhìn lần lượt từng tên người có trong danh sách Trung Quốc, ý đồ tìm được cái tên mình quen thuộc kia, sau lưng rồi lại truyền đến tiếng bước chân. Diệp Hỏa vội vàng tắt màn hình trốn xuống gầm bàn, cảnh giác nhìn bốn phía  —— cũng may, là bảo an tuần tra.
Hắn trốn dưới gầm bàn, chờ bảo an rời đi vội vàng dọn dẹp dấu vết của mình không còn một mảnh, lại thừa dịp bảo an vừa không chú ý liền chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đêm giao thừa, trong không trung tuyết bay lất phất, ngoài đường phố không một bóng người. Lúc này Diệp Hỏa cho dù có lãnh tĩnh đến đâu không kìm chế nổi mà có loại xúc động muốn hét thật lớn, hắn dọc theo con đường trống trải chạy về phía trước, chạy đến khi cuối cùng chạy không nổi nữa mới chống đùi thở hổn hển.
Điên rồi… điên rồi…
Thế giới này điên rồi…
Đùa gì vậy?!
Xác sống?! Virus?! Chỉ có… chỉ có người trong danh sách mới có thể sống…
Diệp Hỏa không thể tin được thứ mình vừa nhìn thấy. Con mẹ nó, điên rồi điên rồi… điều này sao có thể?!
Chờ đến khi Diệp Hỏa tỉnh táo lại, hắn đã chạy đến khu nhà của Diệp Diễm. Một mình Diệp Diễm trọ tại ký túc xá bệnh viện, Diệp Hỏa chạy lên lầu lôi anh xuống, mặc kệ Diệp Diễm chửi “mẹ nó” “mẹ nó” cả một đường, vẫn bị Diệp Hỏa kéo đến nhà Ngụy Trừng.
Diệp Hỏa thật sự chạy không nổi nữa rồi, hắn không kịp thở sai sử Diệp Diễm: “Chú… chú lên lầu… dẫn… dẫn tiểu tử kia… dẫn tiểu tử kia xuống đây…”
Diệp Diễm dùng vẻ mặt “Mẹ kiếp bệnh thần kinh” để nhìn Diệp Hỏa, lấy di động ra liền gọi cho Ngụy Trừng.
Diệp Hỏa còn chưa thở xuôi, ý thức được bản thân xem nhẹ tác dụng của di động, giải thích: “Chú… chú nha… đừng có nhìn cháu như vậy… cái này… ai… ai… ai thần kinh…”
Ngụy Trừng đang ở nhà xem tiết mục cuối năm, nhét một miệng đầy sủi cảo còn chưa nhai liền nhanh chóng chạy xuống lầu. Diệp Hỏa đợi cậu nhai xong mới kể lại mọi chuyện cho hai người, thành công tránh khỏi vận mệnh bị Ngụy Trừng phun cho đầy mặt.
Diệp Diễm cùng Ngụy Trừng đều không chất vấn tính chân thật của sự kiện kia. Diệp Hỏa làm việc nghiêm túc, xưa nay cẩn thận, chuyện chưa nắm chắc sẽ không nói ra.
Chính như Diệp Hỏa nói, chuyện này ai nghe xong cũng đều sửng sốt. Ba người ở trong trời tuyết trầm mặc chừng mười phút, Ngụy Trừng rốt cuộc phun ra một chữ “Đệch”. Sau đó Diệp Diễm cũng mắng “Đệch”, hai phút sau đó, hai người bọn họ ngoại trừ đệch cái gì cũng không nói nên lời, Diệp Hỏa cúi đầu, cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc sau Ngụy Trừng hỏi: “Ba tớ có biết không?”
“Không biết đi…” Diệp Hỏa nói: “Nếu chú Ngụy biết rõ đã sớm nổi giận, hơn nữa trên danh sách cũng không có khả năng không có tên ông ấy.”
Ngụy Trừng: “Nếu như ông ấy đồng ý làm việc cho bọn họ để có tên trên danh sách thì sao?”
Diệp Hỏa: “Cho dù bọn họ đến Thái Bình Dương thì vẫn phải cần chuyên gia về công nghệ gen, giáo sư Ngụy lại vẫn luôn đứng đầu trong hạng mục này, so với ai càng thành thạo hơn. Nếu như ông ấy đồng ý làm việc cho bọn họ, vì cái gì không dẫn theo ông ấy?” Dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng cậu nghĩ với tính cách của ba cậu, này nói cho ông ấy biết là làm vũ khí sinh học cho quốc gia cũng không biết dùng thời gian bao lâu để xây dựng tâm lý, nếu để cho ông ấy…” Diệp Hỏa thở dài một hơi.
Hồi lâu, Diệp Diễm đột nhiên mở miệng: “Làm sao bây giờ?” Diệp Diễm hỏi: “Cũng không thể chờ chết đi?”
“Có hai biện pháp.” Diệp Hỏa ở trên đường đi đã nghĩ kỹ, hắn vừa nói vừa theo thói quen vẽ xuống mặt tuyết, bởi vì khẩn trương mà vẽ có chút lộn xộn: “Một là chúng ta ở sau lưng chuẩn bị biện pháp đối phó với toàn thế giới tràn ngập xác sống, cho dù xác sống bùng phát, chúng ta cũng có tỉ lệ sống cao nhất. Còn có một…” Diệp Hỏa ngẩng đầu nhìn hai người: “Phá hư ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn"” “Làm sao có thể?” Diệp Diễm giật mình hỏi, mở to hai mắt nhìn về phía Diệp Hỏa: “Phía sau kế hoạch này chính là quý tộc cùng tinh anh của mỗi lĩnh vực trên toàn thế giới, dựa vào đâu chúng ta có thể phá hư ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’?!”
“Chỉ bằng hai người đương nhiên không được.” Diệp Hỏa dùng ngón tay gõ gõ mặt đất: “Thế nhưng còn có tôi.”
Ngụy Trừng nghe được lời này đẩy Diệp Hỏa một cái: “Đến lúc nào rồi cậu còn tự luyến hả.”
Diệp Hỏa bị đẩy nhất thời không đứng vững liền té xuống đất. Ngụy Trừng vội kéo hắn lại.
“Tớ là nói…” Diệp Hỏa kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại nhìn qua, tớ và ba cậu đều ở trong phòng thí nghiệm của bộ phận Trung Quốc, muốn trộm tài liệu ra mặc dù không thể nói là dễ như trở bàn tay, cũng không phải là không được. Ngụy Trừng cậu hiện tại lại ở đội hình sự trong cục cảnh sát… mặc dù có hạn, nhưng xem như là một điều kiện có lợi, có tin tức gì hẳn là cũng có thể được biết trước tiên.”
“Nếu thật sự muốn làm, chỉ ba người chúng ta nhất định không đủ, phải kết hợp với lực lượng thế giới. Không có tường nào gió không lọt, ta có thể phát hiện bí mật của ‘Thuyền cứu nạn’, quốc gia khác khẳng định cũng có người phát hiện và đang bắt tay chuẩn bị. Kết hợp với lực lượng của bọn họ… có lẽ.. có lẽ còn có một chút hy vọng sống.” Diệp Hỏa nói.
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Diêp Diễm hỏi.
Diệp Hỏa nghĩ một chút: “Theo tiến độ bây giờ… nửa năm đến một năm.”
Ba người nhìn lẫn nhau, hồi lâu, Ngụy Trừng mở miệng: “Tớ chọn cái sau, cùng với ngồi chờ chết, còn không bằng thử đua một phen.”
Diệp Diễm nghĩ một chút, có chút do dự: “Phải để đường lui, hơn nữa phải để lại không chỉ một đường lui. Vạn nhất thất bại… chúng ta ít nhất còn có thể chống đỡ một hồi.”
“Tớ còn tưởng rằng hai người chọn cái đầu.” Diệp Hỏa thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Diễm hiểu ý nhìn Diệp Hỏa, bá vai bọn họ: “Thử xem sao.”
Ngụy Trừng cũng giang tay ôm hai người: “Làm đi.”
Diệp Hỏa đẩy gọng kính nở nụ cười, ánh mắt hắn chuyển qua chuyển lai giữa hai người, hừ lạnh một tiếng nói: “Bọn họ nếu như muốn trốn xuống đáy biển, chúng ta liền đặt tên là Poseidon.”
“Để bọn họ nhìn xem ai mới thật sự la Hải thần!” Ngụy Trừng vỗ vỗ hai người bọn họ nói.
Ba người tuy rằng vừa lòng, nhưng sự tình còn phải bàn bạc kỹ hơn. Đêm giao thừa Diệp Diễm dẫn Diệp Hỏa về nhà, trước khi đi Diệp Hỏa dặn dò Ngụy Trừng ngàn vạn lần giữ bí mật chuyện này với giáo sư Ngụy, bằng không thì dựa vào tính tình của giáo sư Ngụy, nếu để lộ tiếng gió, hết thảy còn chưa bắt đầu liền phải kết thúc.
Sau ngày đó Diệp Hỏa đứng đầu ba người vẫn luôn làm chuẩn bị cho việc phá hủy “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”. Theo thế lực lớn mạnh của Poseidon, các nơi trên thế giới người đi ngược lại “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” đều tụ tập lại, tiếng tăm của Poseidon cũng dần truyền đến lỗ tai chính phủ. Chính phủ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua Poseidon, cũng may công tác bảo mật của Poseidon làm đến kín kẽ, lại có sự nhất trí cao độ với đối ngoại, chính phủ truy bắt hồi lâu cũng đành chịu bó tay.
“Kế hoạch Thuyền cứu nạn” bị ép đẩy nhanh tiến độ, chính phủ cố tình áp chế Poseidon tại phương diện tốc độ, nhưng Poseidon đã vận sức chờ phát động từ lâu, trận địa sẵn sàng đón quân địch, thậm chí đã sớm nghiên cứu ra vắc xin đối kháng với virus xác sống.
Nhưng tất cả rồi lại theo mật báo của Ngụy Trừng mà kết thúc*. (*Nguyên văn 戛然而止kiết nhiên nhi chỉ: miêu tả âm thanh bởi vì bị đánh gãy mà ngừng hẳn.)
Poseidon bị phá vỡ. Người mật báo là một trong những người sáng lập ra Poseidon, là anh em tốt từ nhỏ đến lớn của Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm —— Ngụy Trừng.
Cùng với Diệp Hỏa bị đuổi bắt, nội bộ Poseidon cũng dần dần sụp đổ, Diệp Diễm về sau cũng biến mất vào một ngày nào đó, không chút tung tích sống chết chẳng rõ. Mà Ngụy Trừng với tư cách công thần cung cấp tin tức đã thắng được ba chỗ ngồi cho bản thân cùng ba mẹ của cậu ta vào danh sách ‘Thuyền cứu nạn’, lại một đường thăng chức ở bên trong ‘Thuyền cứu nạn’.
Lúc Diệp Hỏa còn ở phòng thí nghiệm liền bị vây bắt, cũng may có Sở Hạ Lâm cứu giúp mới cửu tử nhất sinh thoát khỏi hiểm cảnh.
Hiện tại nói tiếp, nếu như nói Sở Hạ Lâm cứu mình là vì giáo sư Ngụy thông báo, cũng là tình hữu khả nguyên (*情有可原 về tình thì có thể lượng thứ.). Dù sao Ngụy Trừng là vì danh sách “Thuyền cứu nạn” cho cậu ta và ba mẹ cậu ta. Mật báo là một chuyện, có bắt được hay không lại là một chuyện khác, cho dù không bắt được Diệp Hỏa hắn, Ngụy Trừng cũng là người có công, huống hồ có thể khiến cho giáo sư Ngụy lên được “Thuyền” cũng xem như là một chuyện tốt. Ngụy Trừng làm cái này là tiền trảm hậu tấu, nhưng theo tính cách của giáo sư Ngụy chắc có lẽ không dễ dàng thỏa hiệp, trong lòng băn khoăn, trợ giúp Diệp Hỏa trốn hiểm cảnh cũng là hợp tình hợp lý.
Lời Sở Hạ Lâm nói, cũng không phải không có lý.
Lúc ấy Diệp Hỏa hoàn toàn đắm chìm trong khiếp sợ bị Ngụy Trừng phản bội, hoàn toàn không có tâm tư cùng tinh lực suy nghĩ tính chân thật của những lời Sở Hạ Lâm nói. Sau chuyện đó hắn cũng không gặp qua giáo sư Ngụy, rốt cuộc nguyên nhân Sở Hạ Lâm cứu giúp hắn là gì, Diệp Hỏa cũng không thể nào nghiên cứu.
Sở Hạ Lâm ngược lại cũng từng hỏi Diệp Hỏa tại sao bị đuổi bắt, Diệp Hỏa dùng một câu “Bị người hãm hại” để cho qua, Sở Hạ Lâm lập tức tin là thật, không truy hỏi nữa.
Hiện tại nói đến… cho dù lúc ấy em ấy thích mình lại tin tưởng mình, này cũng quá… khinh suất.
Nói như vậy… “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” cũng vậy, Poseidon cũng vậy, Sở Hạ Lâm nhất định đều biết. Em ấy biết rõ “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” cùng Poseidon cũng không khiến người kinh ngạc, lúc ấy nháo đến dư luận xôn xao, em ấy coi như biết đến cũng không có gì kỳ quái. Kỳ quái là, vì sao em ấy phải gạt mình?
Trong đầu Diệp Hỏa hiện lên một ý niệm, mặc dù suy nghĩ này có chút vớ vẩn, nhưng là lý giải hợp lý nhất rồi. Hắn đột nhiên kéo tay Sở Hạ Lâm xuống hỏi: “Em là S ——” “Cạch cạch cạch!”
“Cạch cạch cạch!”
Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm bị tiếng động này dọa sợ tới mức giật mình một cái, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, đều khẩn trương trông ra cửa.
Giọng của Cố Tây An truyền vào: “Diệp ca, tiểu Sở, thu được!”
“Cái gì?!” Diệp Hỏa nhìn cửa bực bội hỏi.
“Thu được tín hiệu của Scylla!”
Diệp Hỏa quay đầu nhìn Sở Hạ Lâm, trong lòng là một chữ đệch in hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.