Đây là một động tác đơn giản lại tự nhiên, nhưng lại làm Đường Miểu nhớ tới một chuyện. Cậu và Đường Tư Hoàng đều có thể vào không gian, hơn nữa còn có thể tự do lấy đồ nằm trong không gian, thế thì, sao không dùng cách này để thông báo cho Đường Tư Hoàng? Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, cửa bị mở ra. Một người đàn ông đã gặp trước đó cầm một cái mâm bước vào. Trên mâm có một tô cháo và một chén thịt. Thịt trong chén là thịt kho tàu, màu đỏ của thịt ánh lên màu bóng mỡ, trông vô cùng ngon miệng.
Đường Miểu nhớ tới đống xương cốt đã thấy mới rồi, lập tức không còn khẩu vị.
"Anh này, thức ăn của các anh trông không tệ, con tin như tôi cũng được ăn ngon vậy sao?"
Người nọ sững sờ, lập tức cười ha hả, vẻ mặt hào phóng: "Tất nhiên! Bọn ta chỉ cần tài vật, chứ không giết người. Không cần khách khí, mau ăn đi."
Ánh mắt của gã thỉnh thoảng lướt qua chén thịt, không lộ vẻ tham lam, mà có phần quỷ dị, trong lòng Đường Miểu khó chịu không thôi, cảm thấy, thấy không đúng chỗ nào đó. Dù đám người này tồn lương dồi dào, nhưng đối đãi với con tin có phải qua dễ dãi rồi không. Trên người cậu ngoại trừ quần áo, toàn bộ đều đã bị lấy đi, cũng không có gì đáng giá để bọn họ lấy lòng.
Người nọ đi tới tháo dây thừng trên cổ tay cậu, nhiệt tình thúc giục: "Mau ăn đi. Ăn xong tôi còn phải đem chén đi."
"Cám ơn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-tinh-nhan/4287238/quyen-4-chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.