Vài người dựa vào cây đuốc cuối cùng rốt cuộc gian nan đi tới chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng, kích động muốn rơi lệ, rốt cuộc an toàn.
Ngoài động sắc trời đã sáng dần, không ngờ vài người ở trong động lâu như vậy, gần như là thức cả đêm không chợp mắt chút nào.
Ra bên ngoài rồi có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên trong. Dường như phía tận cùng không thể chịu được khí nóng của lửa lớn, động từ bên trong sụp đổ. Chấn động kịch liệt thậm chí lan dài tới đàn dơi gần cửa động, chúng bắt đầu xôn xao bất an.
“Phù – coi như chúng ta vì dân trừ hại.” Vương Dương thở hổn hển nói. Lúc trước tắm rửa hóa thành lãng phí, cậu bất đắc dĩ nhìn mình toàn thân dính đầy tro bụi.
Đem bên trong đàn Xích Nhãn Hạt Chu có tính nguy hiểm và uy hiếp lớn đều diệt, còn thiêu sạch ổ của nó. Giờ chúng có muốn sống lại đoán chừng cũng khó thể thực hiện. Chỉ đáng tiếc người dân vô tội bị liên lụy diệt thôn, cùng một ít người qua đường, bọn họ chết thật quá oan uổng. Nhưng mà ngọn lửa này đều đốt cháy bọn họ, họ trên trời có linh thiên cũng sẽ an nghỉ, không hề bị ấu trùng trong cơ thể tra tấn.
“Đương nhiên, chúng nó hại chết nhiều người như vậy.” Lâm Kiệt đáp lời Vương Dương.
Nếu bỏ mặc dị hình quái trùng này sẽ lưu lại tai họa ngầm. Bọn họ không chỉ là cứu người, còn tiêu diệt quái trùng. Nói thật, phải cảm tạ Vương Dương và Tiếu Dịch, khi đối mặt mấy con trùng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-the-sinh-ton/1340937/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.