Chương trước
Chương sau
Nắm chặt tơ nhện của mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu, Tiếu Dịch giật mạnh ra sau, chúng nó vẫn không ngừng nhả tơ muốn bao trùm lấy Tiếu Dịch.
Trong đó có một con vừa nhả tơ vừa lén lút bò tới vách động sau lưng Tiếu Dịch, muốn từ mặt sau nhảy lên người hắn, dùng cái lưỡi ống hút và đuôi gai độc tập kích.
Nhưng Tiếu Dịch tựa như sau lưng có con mắt, mạnh xoay người, trong tay cầm tơ nhện hướng con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu kia, quấn lấy đầu và đuôi nó, buộc chặt.
Giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị chính tơ nhện của mình cuốn lấy, giãy dụa kêu to, đầu lưỡi ra sức tấn công cổ Tiếu Dịch. Tiếu Dịch nhấc tay túm đầu lưỡi nó ra sức kéo hướng mình, lại mạnh vặn một cái, cái lưỡi bị Tiếu Dịch sức lực kinh người vặn gãy.
Lần này Tiếu Dịch nhanh nhẹn túm lấy tóc giống cái Xích Nhãn Hạt Chu xoay đầu nó sang hướng khác, không để máu lưỡi lại phun lên người.
Ngay lúc Tiếu Dịch đánh nhau với giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này, khóe mắt liếc thấy Vương Dương sắp tới gần mình, dùng trong tay đao chém một con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu vốn định lén tấn công hắn. Hắn trầm giọng hỏi.
“Thân thể ông hồi phục rồi?”
“A?”
Bên tai dường như nghe được Tiếu Dịch lạnh giọng hỏi, Vương Dương chặn cái đuôi của con trùng trước mặt, đáp.
“Tốt lắm rồi, cho nên mới lại đây cùng ông chiến đấu. Lại nói, mấy con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu này thật khó đối phó, so với mấy con nhỏ kia càng lợi hại…”
Phía trước đụng độ còn có thể dùng đao chém chúng, nhưng hiện tại quái trùng trước mắt cậu vỏ dày cộm, có chém thế nào đều không phản ứng.
Vì thế Vương Dương nhắm hướng đầu chúng, chuẩn bị tập trung sức lực vào chỗ đó. Dù sao toàn bộ thân thể Xích Nhãn Hạt Chu chỉ có cái đầu là giống nhân loại, có lẽ đó là bộ phận yếu nhất của nó, có thể thành công chém bị thương nó.
Nhưng mấy con trùng mẫu này dường như cũng biết nhược điểm là phần đầu, cố ý nâng lên thân thể, không ngừng hươ đuôi gai trước mặt Vương Dương, ngăn trở không để cậu tiếp cận đầu nó.
Càng dùng sức kéo mạnh tơ nhện, Tiếu Dịch đã nhảy lên lưng giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị hắn trói chặt, giật ngược đầu nó đối mặt với mình. Tiếu Dịch nheo mắt cẩn thận đánh giá hai má trùng mẫu.
Tuy đầu lưỡi bị vặn gãy, trong miệng còn chảy máu xanh lè, nhưng khuôn mặt coi như đầy đủ không thiếu cái nào. Khuôn mặt thuộc thẩm mỹ nhân loại yêu thích, mặt như vậy, Vương Dương cũng thích sao? Nghĩ tới đây, tay Tiếu Dịch bất giác mạnh dùng sức, lỡ tay đem đầu giống cái Xích Nhãn Hạt Chu vặn gãy tách rời thân thể. Máu xanh bắn tung tóe, thân trùng không đầu giật vài cái, các chân mềm nhũn ngã sấp xuống, thân thể nằm thẳng trên mặt đất.
Tiếu Dịch đứng bên cạnh thi thể quái trùng, trong tay còn cầm cái đầu trùng mẫu tóc đen mặt trắng chết không nhắm mắt.
“Cầm.” Tiếu Dịch đột nhiên quăng cái đầu về phía ngực Vương Dương. Hắn nhảy xuống thi thể trùng, đến đứng cạnh Vương Dương, giúp cậu giải quyết mấy trùng mẫu người thường khó thể đối phó.
Vương Dương bản năng chụp lấy thứ màu đen Tiếu Dịch quăng tới, cầm trong tay mới phát hiện kỳ kỳ. Bàn tay cảm nhận sợi tóc đen ghê tởm, hơi chuyển góc độ nâng cao lên, liền thấy khuôn mặt dữ tợn chết không nhắm mắt của trùng mẫu. Vương Dương lập tức quăng nó ra xa, mắng Tiếu Dịch.
“Ông nội! Đừng quăng thứ này vào tay tôi chứ, đầu người cái gì, quá kinh khủng!”
Móng tay sắc nhọn gạt bỏ cái kìm, Tiếu Dịch lạnh nhạt trả lời.
“Không phải ông tò mò bộ dáng chúng nó có đẹp hay không sao? Tôi quăng đến cho ông nhìn tỉ mỉ.”
“Chó chết! Tôi chỉ là tò mò chút xíu chứ bộ? Ai muốn cùng chúng tiếp xúc? Ông làm tôi ám ảnh quá nha, lúc trước là người đẹp lột da, lần này là người đẹp trùng đầu dị hình…Sau này tôi thấy đến người đẹp bình thường, chỉ sợ sẽ bất giác liên tưởng đến mấy thứ biến dị này…” Vương Dương thống khổ cằn nhằn, những ngày nay các loại người đẹp cậu từng ảo tưởng, trong hiện thực đả kích đến tan nát lòng rồi.
Khi cậu nói những lời này, lưng kề lưng Tiếu Dịch, lấy đao chém một con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu xông tới. Không chú ý tới Tiếu Dịch nghe cậu nói như vậy, trong mắt lóe tia sáng sung sướng. Làm cho cậu chịu kích thích càng nhiều, mới khiến cậu giảm bớt yêu thích con gái. Kết quả tốt nhất chính là Vương Dương không dám yêu ai nữa, thói quen sự tồn tại của một mình hắn.
Dưới sự phối hợp của hai người, kéo tơ nhện giống cái Xích Nhãn Hạt Chu phun ra, chạy vòng quanh chúng nó, tơ quấn lấy thân thể chúng. Mặc kệ chúng nó tấn công hoặc chống cự, rốt cuộc trên người tràn đầy tơ nhện. Sau khi bị trói, một con giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị Tiếu Dịch đá một cái, khiến chúng nó té ngã.
Vương Dương nói với Lâm Kiệt đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Lửa!”
“A! Tốt!” Lâm Kiệt lấy ra đã sớm chuẩn bị mảnh vải và dầu hỏa còn thừa, quăng lên người hai giống cái Xích Nhãn Hạt Chu, cầm lấy cây đuốc qném hướng chúng. Khiến tơ nhện và những vật dẫn lửa bùng cháy.
*Bùm!*
Ngọn lửa màu cam lập tức nổi lên, mạnh vọt lên cao, đem toàn bộ động chiếu sáng trưng.
Hai giống cái Xích Nhãn Hạt Chu bị lửa bao vây lăn lộn trên đất kêu to. Bất đắc dĩ tơ nhện bị Tiếu Dịch và Vương Dương quấn thật chắc, không thể giãy ra. Lửa mau chóng đốt tới người chúng nó, đốt mái tóc dài đen nhánh. Khuôn mặt thanh tú trong ngọn lửa dữ tợn vặn vẹo, há mồm kêu to. Thân thể da dày thịt béo trở thành mồi lửa sau khi tơ nhện cháy hết.
Tơ nhện trên người hai trùng mẫu thiêu cháy nên đã có thể cử động, chúng lảo đảo chạy hướng sào huyệt. Lửa không dập tắt, chỉ thấy hai đống lửa chạy vào con đường tối tăm kia.
Một lát sau.
*Bùm!*
Một tiếng nổ lớn truyền từ bên trong động, Tiếu Dịch nhíu mày nói.
“Chúng nó châm đốt bên trong kiển, chúng ta mau đi.”
Trời! Trong đó có nhiều kiển làm từ tơ nhện, bị hai con trùng kích động va chạm tùm lum, chắc là bây giờ đã tràn ngập lửa.
Nếu kiển trong động đều bắt lửa, có thể dự đoán cảnh tượng phía sau đồ sộ cỡ nào. Hiện tại vài người cách sào huyệt chúng nó không xa, nếu lửa lan tới đây, bọn họ sẽ biến thành gà quay.
Hơn nữa tử trùng ra khỏi trứng, không chừng bị lửa đốt đau quá mà chạy trốn khỏi động. Thân thể dính lửa nếu chạy tới trên người họ, mấy người họ chắc chắn cũng sẽ cháy. Xem tình hình, vẫn là mau chân chạy thôi.
Lâm Kiệt nghe xong vội ngồi xổm giúp Lý Du kéo Phương Chí Hoành lên, cõng gã chạy hướng bên ngoài, Lý Du theo sát phía sau. Còn Vương Dương muốn đi giúp Kiều Phi Vũ nhưng bị Tiếu Dịch ngăn cản, chỉ nghe hắn mặt không biểu tình nói.
“Thân thể ông còn chưa khỏe, để tôi.”
“Á…ừ.”
Được rồi, không có sức nặng càng tốt. Vương Dương nhún vai tỏ vẻ không sao hết. Chỉ là trong lòng hơi tò mò, mặt lạnh Tiếu Dịch vốn không thích gần người khác, sao tự nhiên đồng ý dìu người, quá kỳ lạ.
Kiều Phi Vũ không hề muốn tiếp xúc với Tiếu Dịch, nhất là một Tiếu Dịch biến dị. Nhưng bởi vì sinh mệnh, Kiều Phi Vũ miễn cưỡng bò lên lưng Tiếu Dịch, cố gắng không để thân thể đụng chạm nhiều đến hắn, sợ làm Tiếu Dịch khó chịu quăng gã xuống dưới.
Vương Dương vừa chạy vừa khen ngợi Tiếu Dịch cõng người mà chạy như bay.
“Không tồi nha, Tiếu Dịch. Cảm giác giúp người thế nào hả? Ha ha ~~”
“……..”
Tiếu Dịch không nói gì, chỉ tiếp tục chạy về phía trước, nhưng bàn tay nâng Kiều Phi Vũ thì nhịn không được bóp mạnh.
Kiều Phi Vũ bị bóp đau mà không dám thét ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ. Vương Dương, cậu có thể đừng kích thích Tiếu Dịch nữa được không? Mạng nhỏ của gã đang nằm trong tay Tiếu Dịch…lỡ kích thích Tiếu Dịch dùng sức chút nữa, bóp nát chân gã, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ a a a! Rõ ràng là hắn không muốn cậu tiếp cận người khác, mới miễn cưỡng cõng tôi, cậu còn kích thích hắn….
Nghĩ đến chính mình hiện tại số phận đen đủi, Kiều Phi Vũ nhịn không được ôm mặt khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.