Phù Dung viên là tửu lâu xa hoa nhất trong kinh thành, Phúc Nguyên lâu của Tạ Thiều chỉ là phiên bản thu nhỏ của Phù Dung viên, Phù Dung viên mới chân chính là đứng đầu, từ diện tích, cảnh sắc đến món ăn, rượu, không thứ nào là không áp đảo, đứng trên các tửu lâu khác, đã tồn tại 10 năm rồi nhưng vẫn phát triển không suy, thanh danh vang dội tại kinh thành quyền quý, trở thành nơi đãi khách xa hoa nhất cho mọi người, khách lúc nào cũng nườm nượp, thường xuyên vì đông khách quá mà không đủ chỗ.
Thẩm Hấp dừng ngựa trước cửa Phù Dung viên, lập tức có tiểu nhị đến chào hỏi và dẫn ngựa đi, còn có hai tiểu nhị khác chạy ra nghênh tiếp, Thẩm Hấp dắt Tạ Hộ đi vào cửa, ngoài cửa lại có một nhóm người muốn vào tửu lâu dùng cơm thì bị một tiểu nhị ngăn lại nói là bên trong đã đầy khách, hẹn họ hôm khác đến sớm hơn một chút.
Tạ Hộ được Thẩm Hấp dẫn lên lầu, dường như tiểu nhị quen biết Thẩm Hấp, thấy Thẩm Hấp thì hành lễ, tiếng gọi đồ ăn, trò chuyện, ăn cơm trong lầu một và sảnh tửu lâu tương đối ồn ào nhưng lên đến lầu hai thì ít hơn hẳn, lầu hai đa số là nhã gian, đến lầu ba thì âm thanh huyên náo gần như không nghe thấy.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến phòng chữ Thiên ở phía đông trên lầu ba, đồ vật bên trong rất tinh xảo, không thua gì phủ quốc công, tiểu nhị sau khi dẫn bọn họ vào cửa thì lui xuống, có lẽ Thẩm Hấp đã sớm an bài rồi nên bọn họ cũng không hỏi gì, sau khi nhã gian đã không còn người ngoài, Tạ Hộ mới tháo mũ trùm, đánh giá trang trí trong phòng.
“Nàng cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hấp rót một chén nước đưa cho Tạ Hộ, thấy nàng đang nhìn bức tranh sơn dầu cảnh mùa xuân trên sông thì hỏi.
Tạ Hộ uống một ngụm nước, cười nói: “Rất trang nhã. Nơi này cũng là sản nghiệp của chàng à?”
Thẩm Hấp gật gật đầu, sau đó đặt ngón trỏ lên môi, bảo: “Suỵt, chỉ có vài người biết thôi. Đây là thứ đầu tiên ta giành lại được trong số các cửa hàng trong đồ cưới của nương, sau khi tiếp nhận ta liền mở rộng thêm, dùng số tiền còn dư lại lúc ấy mua 200 mẫu đất xung quanh cửa hàng này. Khi đó phố Chu Tước còn chưa phồn hoa như bây giờ, may mà ta mua sớm nên giờ mới trông khí khái như thế này đấy.”
Nghe Thẩm Hấp nhắc tới bà bà, Tạ Hộ mới nhớ đến bức họa thấy lúc dọn dẹp trong phủ, kiếp trước nàng chỉ biết mẹ đẻ của chủ tử là nữ nhi của tể tướng thời tiên đế còn tại vị, lúc chủ tử đăng cơ thì bà đã sớm qua đời nên không thấy mặt, hơn nữa chủ tử cố ý giấu diếm những chuyện liên quan đến thân mẫu cho nên mọi người không quen thuộc với Lạc thị. Quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, tuy giờ phút này thoạt nhìn hắn rất bình tĩnh nhưng Tạ Hộ biết, tuổi thơ của hắn nhất định rất không thoải mái, Định quốc công Thẩm Diệp sở dĩ có thêm phong hào quốc công nhất định là có quan hệ với Lạc thị, xem ra Thiên Hòa đế nhất định rất yêu Lạc thị, cho nên mới có thể phong thưởng cho nhà chồng bà nhiều như vậy, để cho một kẻ không có công tích gì như Thẩm Diệp có thêm một bậc tước vị quốc công, nếu nói trong này không có khuất tất gì sẽ không ai tin tưởng cả.
Nhưng, Thẩm Diệp một mặt hưởng thụ phần ân huệ này, quay đầu lại đối xử tệ bạc với chủ tử như vậy, thật sự quá thất đức. Khó trách cuối cùng gặp phải thảm họa như vậy.
Những món ăn tuy không phải là sơn hào hải vị nhưng rất mới lạ được đem vào.
Thẩm Hấp đỡ Tạ Hộ ngồi xuống bên cửa sổ, đợi đồ ăn dọn xong thì đưa đũa cho nàng, đang chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói giảo hoạt vang lên:
“Ôi, ta đã nói là hôm nay sẽ gặp được Thẩm đại công tử mà các ngươi cứ nói không, nhìn xem.”
Phó Thanh Lưu vừa chỉ chỉ tay vừa bước tới,Tạ Hộ thấy có người ngoài liền nhanh chóng đứng dậy muốn đi lấy mũ trùm thì bị Thẩm Hấp đè tay lại, nói với nàng: “khôngsao đâu, đều là người một nhà cả. Nếu đã tới thì vào cả đi, còn trốn trốn cái gì?”
Sau khi Thẩm Hấp nói xong thì có ba người phía sau Phó Thanh Lưu đi vào, Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Tam lang. Ngô Tuấn ngại ngùng vuốt vuốt mũi, Tô Tam Lang thìrất tự nhiên mà đánh giá bộ dạng của Tạ Hộ, Thường Lâm là người thô kệch, chỉ cười cười rồi nói:
“Ta không cản được, bọn họ muốn đến. nói là đến nhìn mặt tẩu tử!”
Thẩm Hấp không nói gì, chỉ gắp thêm thức ăn cho Tạ Hộ, ngay cả ý mời bọn họ ngồi đều không có, kẻ dẫn đầu là Phó Thanh Lưu cũng có chút xấu hổ, cũng không thể nhào lên kêu gào ta muốn xem bộ dạng nương tử của ngươi như thế nào được, nếu gặp là người khác thì hắn chắc sẽ làm vậy nhưng đối với Thẩm Hấp thì cần phải được hắn đồng ý mới được.
Tạ Hộ ngó ngó Thẩm Hấp, nàng đang ngồi đối diện cửa sổ nên bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, nhưng cũng không thể cứ quay lưng lại với người ta mãi thế được, Thẩm Hấp hít sâu một hơi rồi gọi:
“Mọi người lại đây ngồi đi. Ta giới thiệu thê tử của ta cho các ngươi biết.”
Bốn người được Thẩm Hấp cho phép như được đại xá, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, Phó Thanh Lưu dẫn đầu đến ngồi vào bàn cơm. Tạ Hộ cảm giác có người đến gần liền đứng lên, lui ra sau lưng Thẩm Hấp, Thẩm Hấp chỉ vào bọn họ, giới thiệu:
“Phó Thanh Lưu, đích trưởng tử của Vinh An quận vương, ca ca nàng cưới thứ muội của hắn; Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Khánh Nguyên, bọn họ đều là bằng hữu thân thiết của ta, không cần phải khách sáo với bọn họ.” giới thiệu xong những người này, Thẩm Hấp đứng dậy choàng tay qua eo của Tạ Hộ, trịnh trọng nói: “Đây là thê tử của Thẩm mỗ, Tạ thị.”
“Thiếp thân xin chào các vị công tử.” Tạ Hộ nhẹ nhàng nhún gối, giọng nói như tiếng oanh vàng, gương mặt thanh tú, ngũ quan linh động, đôi mắt hạnh long lanh, cao quý làm người khác không dám nhìn lâu, sắc mặt hồng hào trắng trẻo, eo thon, mỗi phần đều đẹp vừa đủ.
Phó Thanh Lưu vốn biết người Thẩm Hấp cưới đương nhiên là xinh đẹp nhưng cũng không ngờ là xinh đẹp đến vầy, mấu chốt là nàng xinh đẹp nhưng không tục khí, giống như sông nước Giang Nam, giữa mùa hè, trên triền đê Thanh Hà, đẹp như tranh vẽ.
“Xin, xin chào tẩu tử.”
Phó Thanh Lưu coi như là người duyệt qua nhiều mỹ nhân nhất trong bốn người nhưng lúc gặp Tạ Hộ cũng không khỏi có chút thất thố, chớ nói chi đến ba kẻ nửa vời kia, tất cả đều ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ, hoàn toàn không dời mắt được.
Thẩm Hấp nhổm dậy đỡ Tạ Hộ ngồi xuống, sau đó bảo bốn người bọn họ ngồi xuống, Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn ngồi một bên, Thường Lâm và Tô Tam Lang ngồi mộtbên, bốn người thấy một bàn đồ ăn trước mặt nhưng cũng không nhao nhao ồn ào. Thứ nhất là sợ Thẩm Hấp, thứ hai là vẫn còn sững sờ với sắc đẹp của Tạ Hộ
“Ha ha, tẩu tử quả thật là cực phẩm mỹ nhân, cực phẩm mỹ nhân ah! Bảo sao Thẩm đại công tử của chúng ta phải khẩn cấp cưới qua của để mang đi giấu.”
Phó Thanh Lưu trước giờ là kẻ dẻo miệng, kiếp trước Tạ Hộ cũng đã được lãnh giáo qua, nàng là ngự tiền cung nữ, lúc chủ tử tiếp kiến thần tử, có đôi khi nàng cũng ở đó, Phó Thanh Lưu là Vinh An quận vương đời tiếp theo, lão quận vương thuộc đảng của nhị hoàng tử, rất chèn ép chủ tử, sau khi chủ tử đăng cơ, sở dĩ Vinh An quận vương phủ vẫn có thể sừng sững không ngã là do vị này. Quận vương phủ từng nhanh chóng suy tàn nhưng chính vị này đã ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ quận vương phủ luôn vinh quý.
Tạ Hộ mỉm cười, như hoa sen nở rộ làm Phó Thanh Lưu nhẹ nhõm chút, nhanh chóng tìm đề tài tán gẫu:
“E hèm, thứ muội của ta gả sang Tạ gia có gây phiền toái gì cho ca ca của tẩu tử không? Nếu có, cứ bảo ca ca của tẩu tử nói cho ta biết, ta thay các ngươi giáo huấn nàng.”
Tạ Hộ kinh ngạc liếc nhìn Phó Thanh Lưu, lập tức lắc đầu: “Phó công tử lo lắng quá rồi, Phó Song tỷ tỷ rất tốt, ca ca và cha mẹ của ta đều kính trọng nàng.”
Đối với bọn Phó Thanh Lưu, Tạ Hộ cũng không dám chậm trễ, bởi vì bốn người trước mắt này tương lai đều là quan nhất phẩm, Phó Thanh Lưu là Vinh An quận vương, Thường Lâm tương lai là Hắc diện diêm vương Vinh Uy tướng quân, rất có tài đánh trận, Ngô Tuấn thì yên ắng mấy năm mới từng bước đi theo phụ thân hắn, từng bước bò lên chức Thái sư, Tô Khánh Nguyên, nếu Tạ Hộ nhớ không lầm thì hắn tương lai là Long Đồ các đại học sĩ, Thái phó của Thái tử, mà trong nhóm bọn họ hẳn còn mộtngười nữa tên là Triệu Miểu, đây chính là tướng quân mà tương lai địch quốc nghe danh đã sợ mất mật, Thiên Sách thượng tướng, trong một chiến dịch, đã lấy ba vạn quân chiến thắng mười vạn quân địch, một trận thành danh.
Nhưng lúc này, bọn họ và phu quân đều giống nhau, đều là tiềm long tại vực, còn chưa thể hiện tài năng, thì ra bọn họ và Hoàng đế tương lai còn có mối quan hệ bạn bè như thế này, đây là lần đầu Tạ Hộ biết điều này.
“Đừng nói kính trọng gì đó, nhưng mà xác thực là tính tình của thứ muội rất tốt, khôngdối gạt tẩu tử, trong các thứ đệ thứ muội trong phủ, ta để mắt tới cũng chỉ có nàng, nàng thường ngày nhìn như không nói một lời nhưng rất có tài tính toán sổ sách, rất giống di nương của nàng, di nương của nàng từng là quản gia cô cô của quận vương phủ ta, từ nhỏ đã hầu hạ cha ta, sau này được nâng thành di nương.”
Phó Thanh Lưu gặp được người hợp mắt thì trên cơ bản nói chuyện đều không dấu diếm gì cả, chỉ cần tiểu gia hắn cao hứng, có thể đem gốc gác tổ tông của mình ra mua vui cho người ấy, chớ nói chi cái này chỉ là chuyện vặt vãnh, không quan trọng.
Tạ Hộ chỉ cười cười, không nói gì, nhưng Thường Lâm thì nhịn không được nói: “Ai da, ngươi nói chuyện di nương nhà các ngươi cho tẩu tử làm gì chứ! Tẩu tử đừng để ý đến hắn, tiểu tử này là đứa bé hư…ách, ý ta là, không phải là người tốt, ha ha ha ha.”
Thường Lâm trước giờ nói chuyện đều là vậy, hôm nay gặp Tạ Hộ nhã nhặn như vậy cũng muốn nhã nhặn một chút, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Thấy mọi người đều trò chuyện vui vẻ, Ngô Tuấn và Tô Tam Lang cũng không khách khí, ngươi một lời ta một tiếng bắt đầu chèn ép Phó Thanh Lưu, Thẩm Hấp khôngngăn cản, cũng không xen mồm vào, cứ ngồi yên lặng một bên mà nghe, vừa gắp đồ ăn cho Tạ Hộ, dặn nàng ăn nhiều nhiều một chút.
Nhưng Tạ Hộ thấy bọn họ như vậy rất thú vị, vừa ăn cơm vừa quan sát biểu hiện của phu quân nhà mình, nàng có thể xác định, phu quân và bốn vị này là bạn bè thân thiết, bởi vì lúc năm người bọn họ ở cùng nhau, phu quân ít lạnh lùng hơn, ít cảnh giác hơn và nói nhiều hơn bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]