Ngân Trúc vất vả lắm mới nghe xong mấy lời lải nhải của Yến Tử, cẩn thận đẩy cửa phòng, quả nhiên Thánh Hữu Thư đã chờ bên trong.
"Gặp cậu ta rồi à?"
Ngân Trúc gật đầu.
"Ta còn tưởng đệ sẽ cứ thế mà đi cùng cậu ta luôn chứ." Thánh Hữu Thư nói, "Sao mà lại thành như này, Yến Tử ra ngoài tìm đệ à?"
"Trên đường về đệ không cẩn thận ngã vào một hang động." Ngân Trúc thành thật, "Thời gian vừa rồi là bọn Yến Tử với Ngân Hà chiếu cố đệ khắp nơi, đệ muốn chào tạm biệt hai người bọn họ rồi mới đi, đại ca cũng đồng ý chờ đệ mấy ngày."
Thánh Hữu Thư lật một trang sách, nghe vậy thì ngẩng mặt, đôi tròng mắt nhạt màu nhìn một lượt khắp người Ngân Trúc, gật gật đầu xem như đồng tình với câu nói kia.
"Còn có việc này nữa," Ngân Trúc nói, "Cái hang đệ bị ngã ấy, ừm, vừa sâu vừa dài, không giống bẫy rập mà nhìn như mật thất dẫn đến nơi nào đó."
"Hầm mật?" Thánh Hữu Thư lặp lại.
"Dạ, hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, đệ lại cảm thấy bên trong giấu cái gì khiến người ta sợ hãi." Đến giờ Ngân Trúc vẫn thấy ghê.
Từ ngày bé cậu ta lớn lên trong núi, trực giác cậu vẫn luôn nhạy bén với các hiểm họa từ thiên nhiên. Ở sâu trong cái đường hầm tối tăm thăm thẳm kia, từ đầu đến cuối đều toát ra cái mùi đầy bất an. Kể cả cái tên ẩn núp ở trong đó nữa, mặc dù không hề động tay động chân nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-phong-thiet-ban-bi-dan-hoa/3509124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.