Chương trước
Chương sau
Phương Dịch lo lắng nhìn cánh cửa bị khóa kia, Lục Ngạn lại đang tiến thẳng về hướng này. Cậu theo bản năng lập tức lùi về phía sau, nhưng cũng không tránh khỏi bị hắn ép vào góc tường.

Lưng Phương Dịch bị đẩy chặt lên tường có chút lạnh lẽo, Lục Ngạn kia thì ngày càng tiến sát đến, có chút hoảng sợ, cậu vội vã đưa tay đến chặn lồng ngực hắn.

"Tôi... Tôi thật sự không biết Thẩm Trác Dương ở đâu!"

Lục Ngạn từ trên nhìn Phương Dịch chăm chú một lúc, sau đó quay người đến bệ cửa sổ bên cạnh, đưa tay nghịch nghịch bông hoa màu xanh ngọc bích trong chậu.

"Từ khi đến đây vẫn chưa liên lạc qua lần nào?"

"Tôi có gọi qua một lần nhưng bên kia thông báo là số trống, sau đó cũng không cố gọi nữa! Hai người... không ở cùng nhau sao?"

Lục Ngạn quay đầu sang nhìn chằm chằm lấy cậu: "Thật sự?"

Phương Dịch gật đầu.

"Đi mà hỏi thằng nhóc ấy!"

Phương Dịch có chút phiền muộn, chính cậu còn không có cách nào liên lạc với Thẩm Trác Dương, làm sao mà biết giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Cậu dự định ở lại nơi này?"

"À... Nếu anh Tần không đuổi đi thì tôi muốn ở đây luôn!"

Lục Ngạn không một chút khách khí, trực tiếp xoay người đi thẳng vào phòng tắm: "Vòi sen trong phòng kia hỏng rồi, tôi sẽ tắm chỗ này! Mau đi qua phòng tôi mang khăn tắm đến đây!"

Lục Ngạn thản nhiên sai Phương Dịch, sau đó cũng tự mình bắt đầu cởi quần áo.

Phương Dịch thấy hắn cũng không gây khó dễ cho mình quá nhiều, liền theo lời dặn của hắn mà qua phòng bên đó, mang khăn tắm sang nhưng lại không dám đưa vào, đành lẳng lặng chờ đợi trước cửa.

Nghe thấy tiếng nước đã ngừng chảy mới rụt rè gõ cửa: "Khăn của anh..."

Cửa mở, Lục Ngạn cứ vậy trần như nhộng đứng trước Phương Dịch mà nhận lấy khăn tắm, coi như cậu không tồn tại mà lau khắp cơ thể.

Phương Dịch lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể người khác, đầu có chút mơ hồ liền vội vàng quay sang một bên.

Từng thớ cơ bắp trên người Lục Ngạn đẹp, rất đẹp. Tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, mỗi một đường nét đều hiện rõ ràng lại còn chặt chẽ, cân xứng. Phương Dịch âm thầm đánh giá, lại cúi đầu nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, làm thế nào để có cơ bụng được như kia?

Lục Ngạn bước ra, nhìn thấy cái người đang quay lưng về phía này nhưng vành tai đã đỏ hết cả lên kia, vẫn là không nhịn được mà đùa cợt: "Chưa nhìn thấy qua cơ thể đàn ông?"

Phương Dịch cắn môi, không trả lời.

Lục Ngạn cũng chẳng để ý, sải bước ra ngoài, về phòng mình ngủ.

Kể từ khi Lục Ngạn đến đây, Tần Hưởng lại càng thêm lười biếng, trước đây còn xuống lầu bắt chuyện, chào hỏi khách khứa, làm một chút công việc xã giao cho quán, có thể sửa chữa qua máy tính một chút, hay chí ít cũng phụ giúp thu tiền.

Nhưng Lục Ngạn kia đến cũng là lúc Tần Hưởng cũng triệt để buông lỏng bản thân. Mỗi ngày đều là hận không thể nằm lì trong phòng, đem tất cả công việc thường ngày giao cho Lục Ngạn. Ngoại trừ lúc ăn uống thì phấn khởi chạy ra, tất cả khoảng thời gian còn lại đều mọc rễ trong phòng.

Lục Ngạn phần nhiều thời gian cũng là ở trong phòng Tần Hưởng, hai người ngày nào cũng uống rượu, cũng may Lục Ngạn biết chừng mực, nếu không Tần Hưởng nhất định sẽ chết chìm trong bể rượu.

So vơi Tần Hưởng ấm áp, Lục Ngạn kia hiển nhiên lại thêm lạnh lùng mấy phần, cho nên hiếm thấy khách quen nào dám rủ hắn chơi game cùng. Chả bù cho Tần Hưởng kia xuống lầu một chút liền bị đám thiếu niên mê game này rủ lập tổ đội, chơi không muốn dứt.

Mà đại đa số thời gian Lục Ngạn cũng sẽ chơi game, Phương Dịch nhiều lúc thấy hắn mở máy chơi game, có khi chơi đến tận sáng sớm mới dừng, còn chuyên tâm hơn cả Tần Hưởng.

Phương Dịch ít nhiều vẫn có chút sợ hắn, cho nên không dám chủ động bắt chuyện, mặc dù cậu rất muốn biết có chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Trác Dương. Nhưng khi đối mặt với Lục Ngạn, Phương Dịch luôn cảm thấy có sự xa cách, là xa không thể nào chạm đến, đành nhịn xuống, không tò mò nữa.

Chu Dương Dương đến mười một giờ đêm đã hết công việc, Phương Dịch cũng theo đó mà rãnh rỗi, cậu ngồi tại quầy lễ tân bên cạnh Hứa Hằng, nhỏ giọng cùng cậu ta nói ít chuyện phiếm, tiện thể trông quán luôn.

Lục Ngạn bấm vào mở hộp nhiệm vụ, nhưng tìm hồi lâu vẫn không chiêu mộ đủ người để hoàn thành, hắn ném con chuột xuống, cáu kỉnh châm một điếu thuốc, bỗng cảm thấy đăng đắng.

Ngẩng đầu hướng đến Phương Dịch như đang hét: "Mang đến đây một chai Coca!"

Phương Dịch lấy từ tủ lạnh một chai mang đến cho hắn.

Lục Ngạn liếc nhìn cậu: "Có chơi game không?". Nói đoạn chỉ chỉ vào màn hình máy tính: "Là cái trò này!"

Phương Dịch đưa mắt sang nhìn một cái: "Không, tôi không biết chơi!"

Lục Ngạn nhíu nhíu mày: "Kéo ghế đến đây tôi dạy cho đánh, cứ chơi đi, đủ level sẽ vào chung tổ đội làm nhiệm vụ."

Phương Dịch có chút không muốn, nhưng lại không dám từ chối hắn. Không thể làm gì khác ngoài im lặng kéo chiếc ghế bên cạnh và ngoan ngoãn ngồi xem.

"Trước tiên là chọn cho cậu một cái nhân vật. Lấy pháp sư đi, vừa vặn đã có kiếm sĩ, có thể phối hợp tốt!"

"Ồ...". Phương Dịch nửa như hiểu nửa như không hiểu mà gật gật.

"Nhìn tôi làm quái gì? Theo dặn dò mà làm đi, tôi sẽ ngồi đây quan sát!"

Phương Dịch cố gắng hết sức để bỏ qua cái khoảng cách gần đến khó chịu kia, có thể là Lục Ngạn mang đến cho cậu cảm giác rất ngột ngạt, nhưng lại không dám lơ là, tay cầm con chuột điều khiển lúc này cũng đủ cảm thấy khó khăn.

"Chậc, sao lại dốt đến mức này!"

Lục Ngạn cúi người nắm lấy tay Phương Dịch đang cầm con chuột, nhanh chóng tạo nhân vật, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Phương Dịch ngốc lăng mà gõ lấy một cái tên: "Đần Độn..." rồi chọn vào sever của mình.

"Đây là khu vực dành cho tân thủ, đạt đến cấp hai mươi mới được ra khỏi đây! Nhìn thấy mấy con yêu thú đó không, cứ đánh hết bọn chúng, có gì rơi ra cũng nhặt. Thử qua chút đi, đến lúc ra được khỏi chỗ này thì tôi cho vào đội!"

"Ừ..". Nhiệt độ nóng hổi đè lên tay cậu cuối cùng cũng chịu rời đi rồi! Phương Dịch tai có chút nóng lên, không dám nhìn qua lên Lục Ngạn. Ngón tay cầm chặt lấy con chuột, dựa theo lời dặn của Lục Ngạn mà trực tiếp đánh quái.

Người mới nên là tốc độ thăng cấp cũng đặc biệt nhanh, thanh tiến trình cũng theo đó mà tăng vọt. Hơn mười phút Phương Dịch dưới sự chỉ bảo của Lục Ngạn đã đạt đến cấp 20.

Lục Ngạn tại tốn thêm mười mấy phút để chỉ cho Phương Dịch biết cách làm sao để chọn trang bị, cách giao dịch, cách mua thuốc, cách nâng kỹ năng,... Phương Dịch rất nhanh liền thích ứng, cảm thấy trò chơi này cũng khá thú vị.

"Được! Mau mở máy bên cạnh đăng nhập tài khoản, tôi mang đi làm nhiệm vụ!"

"Ừm". Phương Dịch đứng lên mở máy bên cạnh, đột nhiên khoảng cách đột ngột thay đổi như vậy khiến cậu có chút khó thích ứng.

Phương Dịch vừa đăng nhập vào game, liền thấy một cửa sổ hiện ra.

"Phiết Phiết Phiết" muốn trở thành bạn tốt của bạn.

Chấp nhận/ Từ chối.

Lục Ngạn nhấc chân đá vào ghế: "Sững sờ đó làm gì? Mau chấp nhận!"

"Há, là cái này? Sao lại lấy tên này?". Phương Dịch cuống quýt chọn Chấp nhận.

"Quản làm gì?"

Lục Ngạn đưa thêm một lời mời tổ đội khác: "Chấp nhận!". Phương Dịch nhanh chóng theo lệnh mà bấm chọn, sau đó ngây ngây ngốc ngốc nhìn nhân vật "Đần Độn" kia đang ngoan ngoãn đi sau Lục Ngạn.

"... Tôi nên làm gì tiếp theo?"

"Chuyển sang máy khác, tiếp tục lập một cái tài khoản như vừa rồi nhưng chọn nữ, sau đó thăng cấp rồi ra khỏi khu tân thủ!"

"Nữ? Tại sao?"

"Sau này còn có thể dùng cho một vài nhiệm vụ!"

"Ồ!". Phương Dịch không hiểu cái nhiệm vụ gì mà phải phân chia nam nữ, nhưng vẫn theo lời tạo một cái tài khoản khác.

Nếu không có Lục Ngạn ban nãy giúp đỡ, có lẽ bây giờ Phương Dịch vẫn còn đang choáng váng, chắc giờ này cậu cũng đang lạc trong cái mớ hỗn độn của khu tân thủ kia luôn rồi. Chờ cậu lên được level 20 cho cái tài khoản nữ kia, xoay qua đã thấy "Đần Độn" được Lục Ngạn mang theo đã tên tới cấp 56.

"Sao nhanh đến vậy???"

"Cũng không tính là nhanh! Trò chơi này sau cấp bốn mươi thì lên nữa đặc biệt chậm, quái đánh cũng khó. Chờ đến khi lên cấp sáu mươi, mua một quả trứng ấp sau hai mươi bốn tiếng nở ra một bảo bối, chẳng qua cũng là một con vật nhỏ chạy theo đánh quái mà thôi, trước hết cứ nghĩ một cái tên mà đặt!"

"Bảo bối?". Phương Dịch kinh ngạc, suýt chút nữa rơi khỏi ghế.

"Một loại tinh linh thôi! Kích động như thế làm gì?"

"Chỉ là hơi ngạc nhiên chút thôi!"

Lục Ngạn liếc mắt nhìn cái tài khoản nữ do Phương Dịch lập kia, tên gọi "Nại Nại Nại"

"Muốn chết à? Đặt cái tên nhảm nhí như này là có ý gì?". Lục Ngạn cảm thấy cái tên này là đang sỉ nhục chính mình.

Phương Dịch lúng túng: "Là do tôi thấy cái tên kia của anh... Cùng cái tên này lập thành tổ đội sẽ rất hay. Anh... Không thích sao?"

Lục Ngạn giận dữ: "Con mẹ nó là cậu cố ý?"

"Vậy, tôi sẽ đổi lại!"

"Đổi cái rắm! Trò chơi này không có chức năng đổi tên!"

"Vậy... Tôi đi tạo cái khác, coi như bỏ cái này..."

"... Thôi quên đi!"

Lục Ngạn trầm mặt mang theo "Đần Độn" thăng cấp, Phương Dịch cúi đầu ngoáy ngoáy ngón tay như thể vừa làm sai gì đó.

Gần đến hai giờ sáng, cuối cùng Lục Ngạn cũng giúp "Đần Độn" thăng đến cấp sáu mươi.

Hắn chỉ đạo Phương Dịch đến cửa hàng mua trứng, sau đó lại chỉ cách tìm nơi an toàn, bắt đầu ấp.

"Cái máy này đừng tắt, cứ để nó mở và chờ đến hai mươi bốn tiếng đi! Không biết nở ra cái gì, nhưng đừng là tinh linh mang thuộc tính xung đột với Nước là được rồi! Nếu có thì cứ đi mà thay cái khác. Cùng lắm ấp lại lần nữa! Đi ngủ đi! Giờ này ngày mai quay lại xem!"

Phương Dịch nhìn quả trứng nhỏ mà "Đần độn" đang mang theo, có chút kích động liền hỏi Lục Ngạn: "Sẽ nở ra cái gì? Là gà con?"

Lục Ngạn lườm một cái, chỉ vào nhân vật của mình trong máy tính cho cậu xem: "Xem đi, trên đỉnh đầu tôi là một tiểu hỏa long. Không ai có thể biết trước nó nở ra cái gì, cứ nhìn hết đám người xung quanh đi, rồi nghĩ xem sẽ nở ra cái gì. Lên lầu ngủ đi, bây giờ không được làm gì nữa đâu!"

Phương Dịch miễn cưỡng rời bàn máy tính, theo Lục Ngạn lên lầu.

Vừa cúi đầu bước về phia trước, hình ảnh trong game vẫn còn lờ mờ trong đầu cậu, như thể cậu vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới, rất thú vị! Thật mong chờ được thấy bảo bối kia quá đi!

Lục Ngạn phía trước đột ngột dừng lại, khiến Phương Dịch chút nữa là tông thẳng vào người hắn.

"Hả?. Phương Dịch ngẩng đầu lên mới thấy cả hai đang đứng trước cửa phòng cậu.

"Nhìn cái gì? Tôi đi tắm, mở cửa ra!"

"Vòi sen trong phòng của anh vẫn chưa đổi?"

"Xem tên Tần Hưởng kia lười biếng như vậy, cậu ta sẽ thay cái mới liền sao?"

"Vậy trong thời gian này, làm sao..."

"Sao nhiều lời vậy? Mau mở cửa đi!"

Phương Dịch vội vàng lấy chìa khóa, đưa đến cho Lục Ngạn.

"Sang phòng tôi lấy khăn tắm!". Lục Ngạn xoay người, ném chìa khóa sang cho cậu.

Phương Dịch bĩu môi,vừa rồi rõ ràng mới đi ngang qua, sao lại không tự mình đi lấy, quả thật là thích sai khiến!

Có thể là qua trò chơi vừa rồi, Phương Dịch cảm thấy được chính mình cũng bớt sợ Lục Ngạn được mấy phần, hắn cũng không quá đáng sợ như trong tưởng tượng của cậu.

Lúc chơi game còn đặc biệt mua rất nhiều trang bị cho "Đần Độn", chiến đấu cũng là đứng trước mặt quái vật, còn mang theo "Đần Độn" kia chạy tới lui nhận Exp, nhặt được bao nhiêu món cũng đều cho vào ba lô "Đần Độn". Loại cảm giác này quả thực rất kỳ diệu, một đêm qua thực sự cùng Lục Ngạn thân cận hơn một chút rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.