Ngày hôm sau, Phương Dịch vừa thức dậy đã vội vàng chạy xuống lầu để xem cái trứng mà Đần Độn kia mang theo đã nở chưa
Tuy rằng biết là thời gian còn sớm nhưng chính bản thân cậu cũng không nhìn được muốn nhìn qua một chút.
Đần Độn kia vẫn đàng hoàng đứng tại một góc màn hình, trong căn phòng đó lúc này cũng có khá đông người, mỗi một người lại ôm trong lòng mình một quả trứng, xem ra có vẻ như đây chính là căn cứ ấp trứng!
Phương Dịch nhìn đồng hồ, muốn chờ đến khi quả trứng kia nở ra, nhưng kì thức là không còn cách nào khác. Cậu sang máy bên cạnh mở cái tài khoản khác lên, theo những gì mà Lục Ngạn đã chỉ dạy hôm qua mà rời khỏi khu vực tân thủ, lòng vòng xung quanh.
Trò chơi này có phân loại theo cấp độ, cấp nào cũng có thể đi đánh quái được, nhưng vào đến những khu vực cấp cao khi chưa đủ sức mạnh thì rất nhanh sẽ phải chết.
Phương Dịch điều khiển nhân vật dựa theo những chỉ dẫn trên màn hình để thăng cấp, đột nhiên màn hình bỗng tối sầm lại, cảnh tượng bên trong là gì cũng không thể nào nhìn rõ.
Phương Dịch ngơ ngác nhìn quanh máy tính một vòng, quái lạ! Là máy hỏng à? Cậu chui xuống gầm bàn, học theo bộ dáng Tần Hưởng quan sát xung quanh thân máy xem thử có dây cắm nào bị rơi ra đứt gãy gì đó hay không.
Đột nhiên cảm thấy như có ai đó đá vào lưng mình.
"Đang làm gì thể?"
Phương Dịch từ gầm bàn thò đầu ra, thấy Lục Ngạn đang hai tay bỏ trong túi quần mà cúi thấp xuống nhìn chằm chằm cậu.
"Chờ một chút!". Phương Dịch đứng thẳng lên: "Hình như máy này bị trục trặc, màn hình bên trong bỗng tối đen.
Lục Ngạn lại nhìn sang màn hình, lườm Phương Dịch: "Trong game đang là buổi tối, tất nhiên là không nhìn rõ!"
"Hả, trong game mà cũng tối sao?". Phương Dịch có chút bối rối.
"Mới mẻ lắm sao? Còn có thể mưa đấy! Đã nói đến khuya trứng mới nở, cậu chạy ra đây sớm như vậy để làm cái gì?"
"Tôi.. Tôi đi xem qua một chút, nhân tiện luyện nhân vật này..."
Lục Ngạn ngồi xuống mở ra cái tài khoản của mình: "Tôi chơi một lát, mau đi làm bữa sáng đi!"
"Được! Muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được..."
Phương Dịch lập tức đi vào nhà bếp, lại bị Lục Ngạn kia sai khiến làm bữa sáng...
Đến cuối ngày, Chu Dương Dương phát hiện ra Phương Dịch mỗi khi rãnh tay đều chạy tới trước bàn máy tính, không có chơi mà luôn nhìn chằm chằm vào màn hình rồi lại cười khúc khích, đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng này.
Chu Dương Dương có chút tò mò: "Làm sao thế?"
"Ồ, em đi xem bảo bối đã nở ra chưa!"
"Em chơi cái này?"
"Vâng, tối qua Lục Ngạn có dạy em"
Chu Dương Dương thoáng nhướn mi: "Phương Dịch! Chị phải nhắc nhở em cái này! Tốt hơn hết là tránh tên Lục Ngạn kia ra, càng xa càng tốt! Hắn ta là một tên xấu xa!"
Phương Dịch thấp giọng: "Nhưng em thấy anh ta cũng không đến mức xấu...."
Chu Dương Dương ngay lập tức vỗ một cái lên trán cậu: "Em thì biết cái gì! Anh ta không hề giống Tần Hưởng, Tần Hưởng nhìn bề ngoài có vẻ không tốt, nhưng tâm tính lại đơn giản vô cùng, không bao giờ làm điều xằng bậy. Lục Ngạn kia thì khác hoàn toàn, bề ngoài dáng vẻ "không muốn chết thì chớ đụng vào" nhưng lại là kẻ tùy tiện vô cùng, hắn ta không từ chối bất cứ ai!"
Phương Dịch mắt chớp chớp. Điều này với cậu cũng không có quan hệ gì lắm, bởi cậu cũng đâu phải phụ nữ!
Chu Dương Dương nhìn biểu cảm của Phương Dịch kia mà cũng muốn nằm úp xuống mặt đất luôn rồi!
"Bọn họ đều là thích nam, em không biết sao?"
Phương Dịch như bị sét đánh đoàng một cái. Tần Hưởng! Tần Hưởng cũng thích nam?
"Là chị chưa nói với em bao giờ sao? Bây giờ nói cũng chưa muộn lắm! Nhóc con tốt nhất là nên tránh xa bọn họ một chút! Tần Hưởng thì không có việc gì, em có dây dưa chị chũng không ý kiến! Nhưng tên Lục Ngạn kia thì nhất quyết nên tránh! Có ngày hắn ta thịt em đến một mẫu xương cũng chẳng còn!"
Phương Dịch mặt đỏ cả lên xua xua tay: "Không, em sẽ không bao giờ dây dưa với anh Tần, em cũng không thích dàn ông!"
Chu Dương Dương cười rộ lên: "Thằng nhóc ngốc! Sợ cái gì? Nếu theo được ông chủ thì hạnh phúc chết đấy!
Phương Dịch bị Chu Dương Dương trêu chọc cũng không cười nổi, đành phải liều mạng lau bàn che đi gương mặt đang xấu hổ.
...
Quán bar về đêm đã tràn ngập các đôi nam nữ, xếp thành các cặp bắt tay nhau khiê vũ. Tần Hưởng cùng Lục Ngạn ngồi một góc uống rượu.
"Mới có mấy ngày đã nhịn không nổi nữa rồi? Sao, cậu thấy ưng ý ai không?"
Tần Hưởng biết rất rõ tính cách Lục Ngạn. Nửa tháng chạy sang bên tiệm cà phê, biến thành trạch nam hơn chục ngày liền nhất định là nhịn không nổi nữa! Đêm nay bị Lục Ngạn lôi kéo ra đây, Tần Hưởng liền biết được người kia có ý đồ gì!
Lục Ngạn chỉ chỉ một thanh niên tuấn tú trên sân khấu: "Cái kia... không tệ! Dạo gần đây tôi thích kiểu cuồng nhiệt một chút!"
Tần Hưởng ngẩng đầu xem xét người kia, lắc lắc đầu, bĩu bĩu môi: "Không thích!"
Lục Ngạn cười: "Người kia cũng là mười năm lưu luyến, ngoại trừ hắn ta ra cậu cũng nên thi thoảng tìm vài người đổi khẩu vị xem, biết đâu sẽ thay đổi?"
Tần Hưởng không nói nên lời: "Cậu một ngày không đề cập đến cái người kia thì sẽ không chịu nổi đúng không? Tốt! Lục Ngạn đây đã tìm thấy con mồi rồi, tôi cũng không ở lại đây ngáng chân nữa! Cũng ồn ào quá rồi! Không bằng tôi đi về trước, nhờ Phương Dịch nấu cho bát mì, vừa ăn vừa xem phim cho thoải mái!"
Lục Ngạn giơ cao ly rượu, hướng đến cậu trai trên khán đài mà nâng lên, hai cái tầm mắt lập tức như củi khô bén lửa mà anh đưa, tôi đến tạo nên một đoạn thân mật giữa hai người.
"Cậu đêm nay sẽ không về đúng không? Nhớ chú ý biện pháp an toàn!"
Tần Hưởng uống cạn ly rượu cuối cùng liền đứng dậy, loạng choạng rời khỏi quán bar.
Trên mặt tràn đầy ý cười, Lục Ngạn nhìn cậu trai trên khán đài đang bước xuống, người kia trực tiếp ngồi trước mặt hắn, đuôi mắt cong cong: "Anh đây có muốn cạn chén cùng em không?"
...
Phương Dịch ngồi canh chừng trước máy tính, không bao lâu hệ thống liền nhắc nhở thời gian ấp trứng đã kết thúc.
"Xin chúc mừng, bạn đã có cho mình một bảo bối!"
Một chú cá ngựa màu xanh lam mũm mĩm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Đần Độn.
Phương Dịch phấn khích, thật muốn hét lên luôn!
Rất nhanh cảnh tượng trong game lại chuyển sang buổi tối, cả cơ thể linh thú kia phát ra ánh sáng trắng bạc, chiếu sáng cả người Đần Độn, giúp chủ nhân rọi sáng con đường phía trước.
Phương Dịch hưng phấn nhảy dựng lên, lại muốn tìm Lục Ngạn mà báo tin. Lúc đứng bật dậy mới kịp nhớ ra Tần Hưởng cùng Lục Ngạn từ sớm đã ra ngoài, vẫn chưa quay về, cậu thoáng có chút thất vọng.
Vừa định ngồi xuống chơi tiếp thì nhìn thấy Tần Hưởng đột nhiên từ bên ngoài đi vào, bọn họ đã về rồi! Phương Dịch lập tức chạy tới, hưng chỉ thấy duy nhất mỗi mình Tần Hưởng.
"Anh Tần, Lục Ngạn đâu?". Phương Dịch hướng ra sau lưng Tần Hưởng nhìn, vẫn không thấy Lục Ngạn.
"Cậu ta? Đêm nay không về đây! Có việc gì không?"
"Không về ư... ". Phương Dịch có chút thất vọng: "À, không có gì đâu!"
"Anh đói rồi, nhóc đi làm một tô mì bò đi!"
Tần Hưởng lục tủ lạnh, lấy ra một chai Coca, xoay người ngồi vào bàn lễ tân chờ đồ ăn khuya.
Phương Dịch gật đầu, bước vào bếp bắt đầu nấu mì.
Tại sao đột nhiên lại không về đây? Anh ta đi đâu vậy chứ? Thật sự muốn cho anh ta xem bảo bối nhỏ này. Phương Dịch vẫn chưa được chia sẻ niềm vui này, cảm giác như có chút gì đó thất vọng...
Ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, Lục Ngạn vẫn là chưa trở lại, Phương Dịch hoài nghi rằng liệu người kia có phải là đã rời đi luôn rồi hau không.
...
"Tần Hưởng, mấy ngày tới tôi dẫn người ra ngoài chơi, sẽ không về! Cậu cũng đừng có nhớ nhung!"
"Đúng thật là... Được thôi! Chơi cho đã rồi hãy về! Tôi cũng không rãnh quản!"
...
Phương Dịch đăng nhập tài khoản nữ kia, một mình mò mẫn, từ từ thăng cấp, quả nhiên không có Lục Ngạn bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng cậu ngu ngốc, cậu vẫn là chưa quen!
Phương Dịch vùi đầu đánh quái, một người mặc trang phục xạ thủ đứng ngay bên cạnh cậu.
Hoành Hoành Hoành: Người đẹp! Một mình đánh quái sao? Tên của chúng ta lại khá hợp nữa, đúng là duyên phận a...
Nại Nại Nại: Tôi không pải người đẹp!
Hoành Hoành Hoành: Mỹ nữ không nên khiêm tốn.
Nại Nại Nại: Tôi thực sự không phải... tôi là nam nhân
Hoành Hoành Hoành: Thành thực như thế? Lẽ nào... Shemale?
Nại Nại Nại: Shemale? Là cái gì?
Hoành Hoành Hoành:...
Nại Nại Nại: Trước đây tôi chưa chơi qua, nên là không hiểu những thứ này!
Hoành Hoành Hoành: Chà! Đơn thuần đến vậy còn không nhận là nữ! Không nhận cũng không sao, cùng nhau lập tổ đội đi, đêm tối cô đơn quá!
Nại Nại Nại: Được!
Phương Dịch lập tổ đội với cậu ta. Hoành Hoành Hoành kia có thể nói mọi lúc, nói không ngừng nghỉ, luôn đem Phương Dịch ra mà chọc đủ mọc thứ, đôi lúc khiến cậu ngồi thừ trước máy tính mà cười đến ngớ ngẩn.
Hoành Hoành Hoành: Tinh linh theo cậu kia cũng không tệ, khá hiếm thấy!
Nại Nại Nại: Cả hai ta cấp độ không khác nhau mấy. Cậu là chưa có sao?
Hoành Hoành Hoành: Muốn chứ! Nhưng nó quá đắt, tôi không mua nổi! Có tích cóp thì cũng khó mà đủ!
Nại Nại Nại:?
Hoành Hoành Hoành:...
Nại Nại Nại: Rất đắt sao?
Hoành Hoành Hoành: Thì như cậu mua đó? Không biết thật sao? Căn bản là trước cấp sáu mươi có tích cóp hết chỗ tiền cũng không đủ mua, là cực kỳ quý!
Nại Nại Nại: Thật sự không biết! Có một người bạn mua cho tôi!
Phương Dịch không ngờ quả trứng này lại đắt đến như thế, nhìn qua ví tiền trên màn hình thì thấy vẫn còn rất nhiều, có lẽ Lục Ngạn đã giúp cậu một số tiền không hề nhỏ!
Nghĩ đến đây không hiểu sao Phương Dịch cảm thấy từ bên trong lòng mình có chút gì đó ấm áp, rất kỳ diệu!
Hai người cũng đã kết bạn rồi, hẹn lần sau lại chơi cùng.
Lục Ngạn bốn ngày sau mới trở về, trước tiên là bị Tần Hưởng nhiệt liệt khinh bỉ, sau mới thấy Phương Dịch háo hức nhìn mình chằm chằm.
"?"
Phương Dịch đi tới: "Tiểu bảo bối kia cũng nở rồi, là một con cá ngựa nhỏ, rất đáng yêu!"
Lục Ngạn không hiểu Phương Dịch đang nói cái gì, mãi đến vài giây sau mới nhận ra ý tứ trong lời nói của cậu: "Đúng là chó ngáp phải ruồi! Tự nhiên lại nhận được linh thú như vậy..."
Phương Dịch cuối cùng cũng chia sẽ được niềm vui này với Lục Ngạn, lại nghĩ đến bào bối này là do Lục Ngạn giúp mình mua, liền không thể không hỏi: "Tôi mới học được một công thức pha chế mới! Anh muốn thử không?"
Lục Ngạn gật đầu tùy ý ngồi xuống bàn: "Thử một chút cũng được!"
Phương Dịch lòng rạo rực liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến phòng bếp, nghiêm túc làm một ly mojito hương bạc hà, chất lỏng màu xanh lam nhẹ nhàng sóng sánh nhìn cực kỳ thích mắt, thoạt nhìn liền thấy chút lãng mạn của mojito.
Lục Ngạn cầm ly nước lên uống một ngụm, kinh ngạc nhướn mày nhìn cậu: "Hương vị rất tuyệt!"
Phương Dịch không thể nào vui hơn nữa! Chu Dương Dương đứng trong nhà bếp hô, cậu lại lập tức chạy thẳng tới phụ làm cơm.
Lục Ngạn cầm ly nước lên lầu, lại uống một ngụm nữa, chuẩn bị ngủ một giấc.
Mấy ngày qua túng dục quá độ khiến hắn có chút mệt mỏi, nằm trên giương liếc nhìn ly mojito màu lam kia, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]